Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 37 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


Tào công công thân là người hầu bên cạnh hoàng thượng cũng không dám đi xa, thế là hắn gọi một tiểu thái giám đến truyền mệnh lệnh hoàng thượng, còn mình đuổi theo hướng Hoàng Thượng rời đi.



Không ngoài sở liệu, Lăng Phượng đúng là đi vào Trường Ninh cung, lúc này đêm đã khuya, cửa lãnh cung chỉ khép hờ không có khóa, cũng không có nhiều đèn, ánh sáng u ám căn bản thấy không rõ đường dưới chân.



Tào công công cuống quít đuổi theo Lăng Phượng, đỡ lấy hắn khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, đêm khuya gió lạnh, Thần phi nương nương chỉ sợ đã ngủ, ngày mai đến cũng không muộn a!”



“Ngày mai? Ngày mai lại tới không được!”



Lăng Phượng hiểu rõ, vừa đến ngày mai lại là chuyện lớn chuyện nhỏ kéo dài không dứt, trời biết hắn phải năm nào tháng nào mới có thể rãnh rỗi đi xem Dật Viễn!



Tào công công gặp hoàng thượng tức giận, nhất thời cũng không dám nhiều lời, cũng chỉ có thể khổ sở theo bên người hoàng thượng chờ.



Lăng Phượng nghe Tào công công nói, cảm thấy ít ra hắn nói cũng có chỗ đúng, hiện giờ sắc trời đã tối, quấy rầy Dật Viễn nghỉ ngơi sẽ không tốt, nhưng hắn không có ý định trở về, chỉ đứng ở một góc trong Trường Ninh cung để tránh gió, hai người một chủ một tớ liền chờ như thế, đợi đến hừng đông, đợi đến khi người trong cung tỉnh lại…



“Ba… Ba…”



Lúc hết thảy đã chìm vào tĩnh lặng đáng lẽ bên tai chỉ còn có thể nghe tiếng gió, thế nhưng Lăng Phượng lại nghe thấy tiếng vang kỳ quái, giống như có thứ gì đó nện xuống không hề theo quy luật.



“Tào công công, đây là thanh âm gì?” Lăng Phượng cảm thấy kỳ quái hỏi.



Tào công công lắng nghe xong, rồi mới trả lời: “Hoàng Thượng, sợ là tích lương ti cách đây không xa đang chuẩn bị than củi cho ngày mai.” (tích lương ti là nơi chuẩn bị củi lửa cho hoàng cung, lương ở đây không phải lương thực ^^)



“Tích lương ti? Cách nơi này rất gần sao?” Lăng Phượng tức giận nhíu mày.




Nhìn bọn họ lần lượt đi vào đi ra, mới mơ hồ nhớ lại mình có phân công việc cho Bùi Dật Viễn, nhưng ý hắn không phải như thế, hắn chỉ muốn Dật Viễn làm một chút việc nhỏ mà thôi, nhưng tại sao…



Nhóm tiểu thái giám toàn bộ làm xong việc, đống củi chất chồng kia làm Lăng Phượng không nói gì được nữa, ngay cả Tào công công cũng kinh ngạc vô cùng.



Tổng quản Tích lương ti đánh giá đống củi, bỗng nhiên tiểu thái giám cuối cùng đi ra khỏi phòng không biết ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ chuyện gì, hắn gật gật đầu rồi mới đề cao âm lượng nói: “Thần phi nương nương, ngài còn có hai bó củi chưa bổ xong, cho nên hôm nay cơm canh vẫn như cũ giảm phân nửa, hy vọng ngày mai ngươi có thể tiếp tục cố gắng.”



Vừa nói hắn vừa sai người đem củi hôm nay cùng đồ ăn sáng lưu lại trong viện, sau đó mới mang người rời khỏi sân, nhưng làm Lăng Phượng để ý chính là từ đầu đến cuối, Bùi Dật Viễn cũng chưa từng xuất hiện.



Người ngoài đều đi rồi, Lăng Phượng đi ra, nhìn kia đống củi hắn lớn tiếng hỏi: “Đây là chuyện gì? Trẫm khi nào bắt Dật Viễn làm nhiều như vậy?”



“Này… Nô tài cũng không biết…” Tào công công quả thật chẳng hay biết gì.



Nói, Lăng Phượng lại đi mở thực hạp bọn họ đưa tới, điểm tâm bên trong quả thật có *** tế hơn một chút, còn có bát cháo nhỏ, nhưng số điểm tâm này cho Dật Viễn còn không bằng cho một con mèo nhỏ, lúc này hắn dần hiểu được, nguyên nhân vì sao tiểu thái giám vừa rồi kích động.



“Vớ vẩn, hỗn đản ỷ thế hiếp người!” Lăng Phượng giận dữ, “Tào công công, truyền ý chỉ trẫm, đem đám nô tài kia bắt giam chờ thẩm vấn, trẫm muốn đích thân tra hỏi, là ai cho bọn họ làm càn như vậy!”



“Tuân chỉ!”



Tào công công lĩnh mệnh đi làm việc, chỉ để lại một mình Lăng Phượng ở lại chờ đợi Bùi Dật Viễn xuất hiện, thẳng đến giờ đến qua giờ Thìn, cũng không thấy bóng dáng người đâu, Lăng Phượng nhất thời có chút luống cuống. Đang lúc hắn không biết làm như thế nào cho phải, tính vào nhà tìm người, bỗng nhiên nhà giữa mở cửa.



Nhãn tình hắn sáng lên, nhưng từ trong phòng chạy ra không phải là Bùi Dật Viễn mà hắn tràn đầy nhớ thương, mà là một đứa nhỏ, hắn chưa từng thấy qua đứa nhỏ này, trên người đứa bé kia mặc xiêm y hắn nhìn rất quen thuộc, đó là hoa phục thượng đẳng hắn ban cho Dật Viễn.