Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 42 :

Ngày đăng: 23:37 21/04/20


Lăng Phượng không có thời gian chú ý tới Tiểu Lăng, chỉ một lòng đặt ở trên người Bùi Dật Viễn, ngự y sau khi chẩn đoán bệnh đã quả quyết hy vọng phục hồi đôi mắt cho Bùi Dật Viễn là rất thấp, nhưng Lăng Phượng không muốn tin, cũng không muốn buông tha.



Hắn khẽ nâng bàn tay của Bùi Dật Viễn đưa lên môi hôn, thấp giọng thì thầm: “Dật Viễn, trước kia...... Là trẫm không tốt, trẫm biết sai rồi......Trẫm không cần biết đứa nhỏ có phải do ngươi làm sảy hay không, trẫm sẽ không truy cứu......”



“Chỉ cần ngươi tỉnh lại, chỉ cần ngươi hảo hảo nhìn trẫm...... Cái gì trẫm cũng sẽ đáp ứng ngươi!”



Không biết có phải là do cảm nhận được sự thành tâm của hắn hay không, đúng lúc này, ngón tay Bùi Dật Viễn giật giật, ngay cả đôi mắt cũng có chút động tĩnh, Lăng Phượng thấy thế mừng rỡ, nhích tới gần hơn nữa, không lâu sau, quả nhiên Bùi Dật Viễn đã tỉnh.



Không đợi Lăng Phượng lên tiếng, đã nghe Bùi Dật Viễn theo bản năng lẩm bẩm: “Tối quá… Canh giờ nào rồi?”



“......!”



Mới vừa nói xong, Bùi Dật Viễn cũng ngẩn ra, qua một hồi lâu hắn mới nói: “Xem ta, ngủ đến mơ hồ rồi…”. Vừa nói hắn vừa đứng dậy, lúc này mới phát hiện tay mình ở trong tay người khác.



Cảm xúc này làm hắn nhớ lại, liền hỏi: “Ngươi còn chưa đi sao? Hay là…đã một ngày nữa trôi qua?”



Lăng Phượng nhìn biểu tình làm kẻ khác đau lòng mà hắn đang cố che đậy, còn cố ý lộ ra vẻ mặt vui cười, trong lúc nhất thời yết hầu tắc nghẹn, hốc mắt nhói nhói không thôi.



Đối phương không trả lời, Bùi Dật Viễn cũng không miễn cưỡng, chỉ yên lặng suy nghĩ, hắn hiện tại đang ngủ ở trên giường, chắc là thái giám này đã bắt gặp mình té xỉu trên mặt đất như một tên hề ngốc nghếch, trong lòng Bùi Dật Viễn nhất thời dâng lên một cảm xúc xấu hổ không chịu nổi, có lẽ hắn thật sự cần phải phát tiết ra, có lẽ hắn thật sự không mạnh mẽ như hắn đã nghĩ.



” Công công, nếu ngươi rảnh rỗi, có thể nghe ta nói một chút không?”



Lăng Phượng chưa từng nhìn thấy Bùi Dật Viễn yếu đuối như thế, ngay thức khắc ở trong lòng bàn tay hắn viết chữ ‘hảo’



Bùi Dật Viễn cười chua sót cùng bất đắc dĩ, Lăng Phượng nhìn thấy tim lại đập nhanh một trận.




Có thể đây mới là lý do chân chính đi? Bản thân Bùi Dật Viễn cũng mơ hồ.



” Còn Tiểu Lăng… Cũng chỉ là ngoài ý muốn”. Một cái ngoài ý muốn không nhỏ.



” Trước kia ta chỉ nghĩ hài tử này thân là hoàng tử mà cuộc sống ở trong lãnh cung còn không bằng một hạ nhân, thật sự là thương cảm, cho nên lúc đầu là dưỡng nó, thế nhưng về sau ta phát hiện hài tử này rất được lòng người, ta thích nó, thích sống cùng với nó”.



Nhắc tới hài tử, trên mặt Bùi Dật Viễn tươi tỉnh hơn vài phần.



“Lăng Phượng thích hài tử như vậy, hắn nhất định sẽ thích…”



Trước mắt một mảnh hắc ám thế nhưng Bùi Dật Viễn dường như có thể thấy khuôn mặt tươi cười của cha con bọn họ, bọn họ cùng nhau cười vui vẻ, cùng nhau đối mặt nhân sinh sau này, bởi vì bọn họ người một nhà a!



“Vậy còn ngươi?”



Hắn nên làm sao? Hoàng thượng có được hoàng tử, tần phi, còn hắn dự định làm sao đối mặt với nhân sinh sau này?



“Ta? Chỉ là một người mù mà thôi… Còn nói cái gì sau này hay không sau này…” Bùi Dật Viễn tự giễu nói.



Lúc mới vừa bị mù hắn có thể chống đỡ bản thân không ngã gục, đó là bởi vì có Tiểu Lăng, Tiểu Lăng còn nhỏ, còn cần hắn chiếu cố bảo hộ, còn có công việc Lăng Phượng cho hắn, tuy rằng mệt nhọc bất kham, thế nhưng mỗi ngày hắn không có thời gian để lo nghĩ nhiều.



Nhưng hiện tại Tiểu Lăng đi rồi, công việc cũng không cần, cả ngày hắn ở lãnh cung không có việc gì làm, hắn mới cảm thấy mình vô dụng.



Trước đây hắn thích nhất ghi chép sổ sách cùng đọc sách, thế nhưng hiện tại chỉ có thể chọc bàn tính, rồi vuốt ve thư tịch đờ ra, không ai cùng hắn nói chuyện, không ai nhắc nhở canh giờ cho hắn, mà hắn cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng làm không được, thậm chí ngay cả đi đường cũng có thể ngã sấp xuống, điều này làm cho Bùi Dật Viễn lần đầu tiên cảm thụ được *** tường hắn đã mù, trở thành một người không ai cần, là một phế vật không ai coi trọng!