Tiền Đồ Vô Lượng
Chương 43 :
Ngày đăng: 23:37 21/04/20
“Không phải… Dật Viễn, không phải…” Lăng Phượng nhịn không được lên tiếng.
Hắn muốn nói cho thật rõ ràng, thế nhưng bao nhiêu kích động tồn đọng trong lòng làm hắn khó có thể nói thành lời, hắn muốn cho Dật Viễn biết sự tồn tại của Dật Viễn không phải là vô dụng, không ai có thể thay thế được Dật Viễn trong lòng hắn.
“......!”
Vừa nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên, Bùi Dật Viễn giật mình lập tức rút tay về, nhãn thần mơ hồ hướng về phía vừa phát ra âm thanh.
“Ngươi...... Là ai!?”
Bùi Dật Viễn không muốn thừa nhận, cũng không nguyện tin tưởng. Không phải là hắn oán hận mà là không muốn người nọ vì đồng tình hay thương hại mà bố thí cho hắn sủng ái, hắn không ti tiện đến nước này.
“Dật Viễn......”
Lăng Phượng vươn tay chạm vào khuôn mặt hắn, cảm xúc ấm áp làm cho Bùi Dật Viễn không khỏi run rẩy.
Là hắn! Đúng thật là hắn! Như vậy vị công công câm điếc đâu rồi? Vừa rồi người này đã nghe hết những gì hắn nói rồi sao? Còn bản thân hắn lại đang ở đâu?
Kỳ thật trong lòng hắn đã biết rõ ràng, chỉ vì hắn không muốn thừa nhận sự thật, chỉ một lát sau hắn liền khôi phục biểu tình bình tĩnh như trước đối mặt với Lăng Phượng.
“Tội nhân Dật Viễn tham kiến Hoàng Thượng.” Nói xong hắn còn định xuống giường thi lễ.
Nhưng Lăng Phượng làm sao cho phép hắn làm như thế, vội vàng ngăn cản nói: “Đủ rồi, không cần hành lễ...... Trẫm biết...... Thật sự đủ rồi.”
Bùi Dật Viễn lẳng lặng nghe ra giọng nói của Lăng Phượng ẩn ẩn nghẹn ngào, hắn biết Lăng Phượng hối hận, mà hắn cũng hối hận.
Không khí giữa hai người lúc đó thật xấu hổ, không ai biết mình phải làm gì, một hồi lâu sau Lăng Phượng mới thở sâu lấy dũng khí đánh vỡ không gian lặng yên dị thường này.
Vừa nghe tên này, Triệu thừa tướng rõ ràng cảm thấy vợ chồng hai người dao động, Bùi lão gia là nao nao, còn Bùi phu nhân không còn nhu hòa như trước, trong ánh mắt khó có thể che dấu hận ý.
Bọn họ biết, cũng nhận ra Trầm Tư Dung.
Bùi lão gia thấy vẻ mặt phu nhân như vậy, cũng hiểu được bí mật khó giấu, hắn đi lên trước nắm chặt bả vai ái thê trấn an, ánh mắt nhìn về phía thừa tướng, trong lòng cũng có nỗi băn khoăn.
” Thừa tướng làm sao biết tên này?”
Năm đó mỹ mạo của cô nương Trầm gia bất quá là nổi tiếng ở thành Lâm An cùng một số thành trấn chung quanh, còn chưa truyền tới trong kinh thành, thừa tướng làm sao biết được, hơn nữa biết tướng mạo Bùi Dật Viễn có điểm giống?
” Không dối gạt các ngươi, Dung nhi là nữ tử lão phu cả đời yêu nhất…”
“Nguyên lai chính là ngươi!” Hắn còn chưa nói xong, Bùi phu nhân đột nhiên ngắt lời, ánh mắt đầy thù hận nhìn về phía Triệu thừa tướng.
Bùi lão gia giữ chặt thê tử, muốn trấn an nàng, không nghĩ rằng Bùi phu nhân lại hung tợn chỉ vào Triệu thừa tướng nói: “Là ngươi, là súc sinh mắt mù ngươi hại chết thiếu gia, ngươi không chết tử tế được! Hiện tại còn có mặt mũi tới hỏi ‘Trầm Tư Dung’!?”
“Phu nhân!”
“Lão gia!” Mấy hộ vệ của Triệu thừa tướng đi lên ngăn cản.
Trong đó còn có một người hung hăng nói: “Bùi lão gia, Bùi phu nhân, xúc phạm thừa tướng đại nhân vô luận là các ngươi hay là thần phi nương nương ở trong cung đều không có lợi ích”.
Hắn nói như thế, chẳng những không làm tức giận của Bùi phu nhân giảm xuống, ngược lại càng sâu.
Chỉ nghe Bùi phu nhân chỉ Triệu thừa tướng nói: “Ngươi là cầm thú, hại thiếu gia nhà ta còn chưa đủ, còn muốn thương tổn Dật Viễn! Ngươi dám động một sợi tóc của Dật Viễn, ngươi, còn có nữ nhân do kỹ nữ kia sinh ra sẽ không có những ngày tháng yên bình!”