Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 31 : Nhớ ra

Ngày đăng: 19:44 19/04/20


Chưa kịp mừng vội, Hoa Phi liền theo một lực đạo rất mạnh kéo ngược lên, cùng lúc ấy Vũ Ngưng xoay người ngã nhào xuống hồ nước lạnh giá.



- Hoa Phi, sao người lại đẩy thiếp....



Ngọc Châu hốt hoảng kêu lên:



- Nương nương, người đâu cứu nương nương, người đâu...



Từ xa Hàn đế đi đến, nhìn thấy Vũ Ngưng ngã nhào xuống nước, còn Hoa Phi thì đang đứng đưa tay lên trước, bộ dáng ngốc nghếch đáng ghét.



" Ùm ", Hàn đế không kịp nghĩ nhiều liền lao xuống nước, sau khi bắt được tay Vũ Ngưng, hắn nhanh chóng để nàng ôm cổ sau đó bơi nhanh lên bờ. Cung nhân và lính nội vệ cũng nhào xuống nước theo, một bên hộ tống Hoàng đế, một bên lại đỡ Vũ Ngưng, cả hoa viên như nháo nhào cả lên, người tới người lui như ong vỡ tổ.



Mà Hoàng đế sau khi bồng Vũ Ngưng lên bờ, sau đó liếc sang Hoa Phi rồi bồng Vũ Ngưng rời đi.



Hoa Phi cứng người, chưa hiểu được rõ chuyện gì vừa xảy ra. Rõ ràng nàng đã tạo được tình huống rất chính xác mà, sao bây giờ lại đổi thành nàng xuống tay với Vũ Ngưng?



Hoa Ái Tư nắm chặt chiếc khăn tay, trong lòng nàng như có lửa giận...



- Bảo Quý Tần, ngươi được lắm.



Mà Vũ Ngưng rõ là không hề biết bơi, khi nàng rơi xuống cũng đã tính toán được chuẩn xác sẽ có người đến cứu, nhưng nhìn chung nàng vẫn là phải ngụp lặn trong nước đến hơn 1 phút....



Trong cơn đuối nước, nàng lại mơ hồ nhớ lại được một chút....Trong căn phòng nhỏ sang trọng, một người đàn ông quen thuộc ôm lấy nàng, từng tiếng nỉ non trầm thấp vang lên:



- Thượng Vũ, anh yêu em...



Mà nàng khi ấy quần áo xộc xệch, gương mặt ửng đỏ, môi cũng cong lên thành đường cong vô cùng xinh đẹp:



- Tiêu Hàn, em cũng yêu anh...



Giật mình mơ màng, bên tai nàng văng vẳng tiếng gọi:



- Vũ Ngưng... Tiểu Vũ...nàng mau dậy đi...mau dậy đi....



Vũ Ngưng mở mắt,hình ảnh người đàn ông quen thuộc đập vào mắt, bàn tay run run, nàng thều thào:




- Cảm ơn Bảo Quý Tần.



Vũ Ngưng không nói gì, nàng chỉ khẽ cười sau đó buộc chặt vết thương lại.



Đang định đứng dậy thì nghe véo một tiếng, nàng nhìn thấy một mũi tên nhọn hoắt nhắm thẳng vào Hoàng đế. Nàng khi ấy hai mắt mở to không còn nghĩ đến vấn đề gì được nữa, trực tiếp nhào đến bên người Hoàng đế...



- Hoàng thượng cẩn...thận...



Tiếng la vừa dứt liền nghe phập, mũi tên cấm vào sau lưng nàng...



Hoàng đế được nàng ôm lấy, hắn điếng người, vốn hắn đã chuẩn bị sẵn kiếm nhưng sao nàng lại....



- Vũ Ngưng, Vũ Ngưng....



Thái hậu hoảng sợ:



- Người đâu, cứu Bảo Quý Tần,người đâu, nhanh lên, nhanh lên...



Hàn đế ôm lấy nàng, hắn không dám cử động, chỉ dám ôm nàng thật chặc.



Nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, hắn đau đến tê dại...



- Vũ Ngưng, nàng yên tâm, yên tâm ta sẽ cứu nàng, nàng sẽ không sao đâu...Vũ Ngưng...



Vũ Ngưng nhoẻn môi cười:



- Ta tin chàng, Bạch Hiên..



Trong đầu nàng hiện lên muôn vàn hình ảnh, có cảnh nàng cùng hắn ôm nhau, cũng có cảnh hai người chiến đấu cùng với báo, lại thấy được hắn yêu thương ôm lấy nàng... Lại có cả hình ảnh khi nàng bị súng bắn nàng nhớ ra hắn, khi ấy hắn đã khóc...



Nàng nhớ ra rồi...Từng kiếp hiện ra, nàng nhớ ra hắn là Tống Bạch Hiên người làm nàng đau lòng đến chết cũng chính hắn là Tiêu Hàn người yêu nàng đến từng chân tóc...



Mi mắt nhắm lại, môi nàng mỉm cười...