Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 32 : Mang thai

Ngày đăng: 19:44 19/04/20


Vì sự việc ở buổi dâng hương cho nên Hoàng đế dời ngày hồi kinh lại sau một tuần. Trên thánh chỉ viết để an lòng Thái hậu nhưng thực tế là lo cho sức khỏe của Vũ Ngưng. Nàng vừa trúng tên mất khá nhiều máu nếu bây giờ lại ngồi xe ngựa đường dài sợ là không được tốt. Hơn nữa nàng lại đang mang thai....



Thái hậu ngồi một bên nhìn nữ tử gương mặt nhợt nhạt trên giường, bà lo lắng hỏi Thái y:



- Bảo quý tần sao rồi?



Vị Thái y cung kính, đáp:



- Bẩm Thái hậu, nương nương đã không sao, vết thương không sâu nhưng tạm thời không khỏi ngay được hơn nữa nương nương hiện giờ đang hoài thai, cần tịnh dưỡng nhiều hơn.



Thái hậu gật đầu, mi tâm bà giãn ra được một ít, lại hỏi:



- Long thai thế nào?



- Bẩm Thái hậu long thai vẫn ổn, mặc dù khỏe mạnh nhưng chung quy vẫn còn sớm cần tịnh dưỡng nhiều hơn. Tránh đi lại, tốt nhất nên nghỉ dưỡng trên giường 1 tháng.



Thái hậu lại gật đầu, bà cho Thái y lui ra ngoài, sau lại đi đến bên cạnh Vũ Ngưng, bà vuốt tay nàng, âu yếm:



- Thành Nhi con phải mau khỏe lại, còn sinh tôn nhi cho ta nữa...



Mi mắt Vũ Ngưng giật giật, nàng cơ hồ rất muốn mở mắt để nói chuyện thật nhiều nhưng bản thân lại quá sức mệt mỏi....



Chính điện Hành cung.



Phía dưới Hoa Phi, Hiền Phi cùng Hồ Tần đang quỳ rạp dưới nền lạnh lẽo. Các nàng vừa quỳ vừa run, một chút cũng không dám ngẩn đầu.



Tiếng Hàn đế quát to:



- Các ngươi muốn qua mặt trẫm à, các ngươi ngại đầu mình để trên cổ quá lâu rồi sao?



Các vị quỳ phía dưới đồng loạt dập đầu xin tha, tiếng da thịt chạm vào nền đá lạnh lẽo nghe sao thảm thương quá.



- Oan cho thiếp thân, oan uổng cho thiếp thân...



Hàn đế giận đến run người, hắn phải cố gắng bình tĩnh thật nhiều nếu không đã đem ba người bọn họ ra ngoài chém đầu rồi.



Sự việc dâng lễ hôm qua đã tra ra được ai là chủ mưu...Nhìn xem, đoan trang hiền lành là thế mà vẫn chưa biết đủ..



- Hiền phi, ngươi nói xem tội hành khích trẫm là tội gì? Hả?



Hiền phi run lập bập, đi bằng đầu gối đến ôm lấy chân Hàn đế, vừa khóc vừa xin:



- Hoàng thượng, thiếp thân không có, chắc có người muốn hãm hại thiếp thân. Người đừng tin, đừng tin..



Hàn đế bực dọc, gọi lớn:



- Chu Đại Bảo, đem người vào.
- Bẩm Nương nương, mẫu thân và muội muội của người cầu kiến.



Vũ Ngưng nhàn nhạt dùng khăn lau tay, nàng cười:



- Cứ để họ đợi, một canh giờ sau hãy truyền vào, bổn cung còn phải cho cá ăn.



Tiểu thuận tử gật đầu, hắn cung kính lui ra ngoài.



Ngọc Châu xoa vai cho nàng, nàng ta hỏi:



- Nương nương người đang có thai sao lại cho bọn họ vào cung?



Vũ Ngưng tay xoa xoa lên cái bụng còn chưa lộ, nàng mỉm cười xinh đẹp:



- Trước hay sau gì cũng phải gặp, giải quyết càng nhanh càng tốt. Ta không muốn chờ đến lúc ta sinh bảo bối, khi ấy sẽ không chu toàn.



Ngọc Châu mặc dù vẫn không hiểu Vũ Ngưng đang tính toán gì nhưng nàng vẫn rất tin tưởng chủ tử.



Chủ tớ hai người vẫn đang trò chuyện thì từ xa đã nghe tiếng bước chân, Vũ Ngưng khẽ đứng dậy cho Ngọc Châu lui ra ngoài, trực tiếp đứng đợi ngươi sắp vào kia.



Mà Hàn đế vừa bãi triều đã chạy ngay đi tìm nàng, hắn nôn nao đến mức quên luôn là mình đang là Hoàng đế.



- Tiểu Vũ, em nhớ anh không?



Vũ Ngưng cười lớn, nàng đi đến gần Hàn đế:



- Này đây là hoàng cung của người đó, nói chuyện cho hợp chút quy củ đi nào.



Hàn đế cười đáng sáng láng:



- Đây là hậu cung của ta, không phải sợ.



Nhìn người đang ôm lấy hắn mà tâm tình hắn có chút kích động. Ngày hôm đó khi nàng tỉnh dậy, nàng không nói với hắn câu nào, mãi đến 3 hôm sau nàng mới chịu nói chuyện với hắn.



Mà câu đầu tiên nàng nói lại là:



- Tiêu Hàn, về lại hiện đại đi.



Cảm giác của hắn khi đó là mừng như điên, nàng nhớ ra rồi,nàng nhớ ra hắn rồi. Mặc dù nàng vẫn im lặng không nói gì nhiều nhưng việc nàng muốn về lại hiện đại đã nói lên được nàng đồng ý tha lỗi cho hắn, nàng không hận không chán ghét hắn nữa...



Mà Vũ Ngưng khi tiếp nhận lại ký ức của hiện đại nàng có chút sợ hãi, tưởng chừng như không tiếp thu được vì mâu thuẫn trong đầu quá nhiều. Đến khi nàng bình tâm suy nghĩ lại thì trong tâm lại sinh ra một loại thương xót cho Tiêu Hàn. Đúng là kiếp trước hắn phụ lòng nàng nhưng cái chết là do nàng tự tìm đến, không liên quan đến hắn. Còn nữa hắn đã đi theo nàng bao nhiêu kiếp để tìm nàng, đến khi nàng trọng sinh quay về đây hắn từ đầu là đã biết trước. Hắn yêu nàng, yêu nàng sâu sắc đến thế nếu nàng vẫn luôn ôm hận thì còn đáng để nói gì.



Trong khi ông Trời cho nàng và hắn luân hồi bao nhiêu kiếp, có chăng chỉ là vui đùa?



Không. Nàng không tin là Ông Trời đang đùa với nàng....