Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 4 : Tôi thích em !

Ngày đăng: 19:44 19/04/20


Ngồi vào bàn làm việc, Thượng Vũ nheo nheo mắt lại nhìn về phía Tiêu Hàn, thấy anh đang rất tập trung.



Ngồi tầm 30 phút, vẫn không biết hôm nay rốt cuộc là mình nên làm cái gì, cô bắt đầu có một chút lúng túng.



Đứng lên rồi lại ngồi xuống, muốn mở miệng hỏi nhưng cô vẫn không biết mở lời thế nào.



Công ty này ngộ thật nhỉ, thuê nhân viên cấp cao tốn một tháng biết là bao nhiêu tiền nhưng lại không giao việc. Mọi người ở các phòng ban khác cũng thế hay sao?



Nhưng thôi, có công việc nhàn lương lại cao, ai mà không thích. Hí hí cấp trên không giao việc thì lỗi cấp trên liên quan gì đến cô chứ?



Nghĩ một hồi lại len lén cười, kiếp trước ngoài yêu Trương Lân ra thì cô yêu nhất là tiền. Kiếp này cũng không khác là bao, chỉ có điều ngoài yêu tiền ra thì cô sẽ chỉ yêu bản thân mình thôi. Còn tên Trương Lân, cô chưa bầm nhỏ hắn ra cho cá sấu ăn đã là phước tu luyện mấy kiếp của hắn rồi.



Ai ai, càng nghĩ đến tên cặn bã ấy, tâm tình cô càng khó chịu.



Tiêu Hàn ngồi đây nãy giờ, anh vốn định nhìn sơ qua một vài hợp đồng cùng doanh thu tháng này của tổ chức. Nhưng thật sự cô gái nhỏ bên kia làm anh không thể nào tập trung vào việc gì được.



Kiếp này vẫn không khác năm Tống Văn là bao, Thái tử phi của anh vẫn đáng yêu lém lĩnh như thế.



Cô hết hứng khởi khi nhìn thấy bàn làm việc nhỏ lại hưng phấn khi được xem phim yêu thích. Chán chê lại mệt mỏi nằm ngã ra bàn, chốc chốc lại ngó lên ngó xuống. Muốn nói lại không dám nói, nhìn cứ như con chim nhỏ muốn bay lại không dám bay.



Haha, cô gái nhỏ của anh muôn đời vẫn thế nhỉ?



Anh ước rằng, đời này kiếp này anh luôn muốn nhìn cô như thế, chỉ như thế thôi là anh đã mãn nguyện lắm rồi.



Thôi thôi, nhìn cô khó xử như thế, lòng anh...không nỡ!



- Thượng Vũ, em đang làm gì vậy?



Tiếng Tiêu Hàn vang lên khiến Thượng Vũ xém chút nữa giật nảy mình.



Cô lúng túng, nói:



- À thưa Tiêu tổng, tôi không biết công việc của mình là gì?



Tiêu Hàn đanh mặt:



- Sao em không hỏi?



- Tôi không dám làm phiền tổng giám đốc..



Anh đứng lên, đi đến gần bàn làm việc của cô, hai tay đút vào túi quần, mắt nhìn cô chằm chằm không chớp:



- Sau này em cứ việc ngồi đấy, muốn làm gì thì làm, tôi bảo em đi đâu thì em sẽ đi đó. Ngoài ra những việc vặt khác không cần em động tay



Thượng Vũ ngơ ngác nhìn anh đâm đâm, cô thật sự không hiểu anh thuê cô để làm gì. Sắc cô cũng có một chút nhưng không đến nổi mê hoặc anh đấy chứ?



Tiêu Hàn hỏi lại lần nữa:



- Em hiểu chưa?



Thượng Vũ lần này mới gật đầu lia lịa, kiếp này cô không sợ ai nhưng sao lại có cảm giác sợ hãi khép nép trước Tiêu Hàn. Hay có lẻ anh ấy là cấp trên của cô nên cô có phần kính sợ?



Ừ chắc chắn là vậy rồi, chứ ngoài lý do đó ra, cô không còn lý do nào khác nữa.



- Em xuống phòng ăn ăn trưa đi, tôi còn có việc.



Nói rồi Tiêu Hàn quay đi, ngoài cửa đã có Lạc chờ sẵn. Đợi đến khi Tiêu Hàn đi rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm mà thu thập để đi ra ngoài.



Vừa bước ra cửa, Angel đã gọi cô lại:



- Thượng Vũ, đi ăn trưa thôi.



Thượng Vũ cười tươi, cô gật đầu. Lại nhìn sang kế bên, thấy một cô gái trạc tuổi cô đang nhìn cô không chớp mắt.



Cô nghĩ đây chắc là thư ký thứ hai của Tiêu Hàn, nói ra đây cũng là đồng nghiệp thân cận. Chí ích cô cũng nên giữ mối quan hệ thật tốt để sau này dễ bề làm việc.



- Chào chị, em là Thượng Vũ, mong sau này chị chỉ dạy thêm.



Cúi đầu một lát lâu vẫn không thấy cô gái kia nói gì, có phần khó hiểu cô ngước người lên nhìn. Cô gái xinh đẹp kia dường như cảm thấy mình có phần thất thố bèn giật mình, hai tay đỡ Thượng Vũ lên lại cười rôm rả:



- Úi tôi đang mãi nhìn cô, cô đẹp thật đấy. Sau này chúng ta cùng giúp đỡ nhau, tôi chắc không lớn hơn cô đâu nên gọi tôi là Hảo là được rồi. À cô tên là gì?




Phù, hóa ra chỉ là thích đơn thuần. Ôi mẹ ơi làm cô chết khiếp mất!



Hỏi cô có yêu mến vị tổng tài này không chắc chắn là không rồi. Có chăng cô có một chút thoải mái khi ở chung với anh ấy. Nhưng như thế thì cũng chẳng là gì, cô bây giờ cần trả thù chứ không phải cần tình yêu.



Yêu ai thì để tính sau nhưng chắc là không thể yêu được vị tổng tài trong truyền thuyết này rồi.



Vì sao à? Vì anh và cô không cùng chung giai cấp.



Nhưng nếu như anh đã thích cô, cô cũng sẽ không ích kỷ để anh thích thêm một chút.



Để trả được thù nhanh nhất, cô nên tìm một người chống lưng hùng mạnh phía sau. Chỉ như thế thì tên Trương Lân mới không có cơ hội ngóc đầu lên được.



Hay là cô thử một cuộc giao dịch?



Nghĩ nghĩ, cô hít sâu một hơi, ra điều kiện:



- Tiêu tổng, nếu anh thích tôi, tôi cũng không ngại làm anh vui. Nhưng anh có thể làm một cuộc giao dịch với tôi hay không?



Tiêu Hàn nheo mắt phượng, anh hỏi:



- Giao dịch? Em muốn giao dịch gì? Nói trước tôi làm kinh doanh sẽ không để bản thân mình bị lỗ vốn.



Chu Thượng Vũ nuốt nước bọt ực một cái, thôi chết rồi, cô quên mất Tiêu Hàn là dân kinh doanh. Làm sao bây giờ, làm sao đây?



Nhưng đã bước một chân leo lên lưng cọp, không thể nào bước xuống nhẹ nhàng được.



Thôi, có chết cũng nên chết anh dũng một chút...



Nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hàn, cô dõng dạc nói:



- Chỉ cần anh giúp tôi trả thù, anh muốn ra điều kiện gì cũng được. Tôi sẵn sàng đồng ý.



Tiêu Hàn nhìn Thượng Vũ, anh ngạc nhiên hỏi:



- Trả thù? Em trả thù ai?



Chu Thượng Vũ trong mắt đầy căm phẫn, cô nghiến răng:



- Anh không cần biết, anh...anh..có đồng ý với tôi hay không?



Tiêu Hàn nhìn Thượng Vũ, kiếp trước khi anh tìm được cô, cô chỉ còn lại nấm mồ nhỏ. Kiếp này trọng sinh trở lại, cô lại có mối thù?



Cô gái nhỏ của anh, suốt đời anh luôn muốn bao bọc, vì đâu lại có thù hận. Anh đến cuối cùng là đã bỏ qua những gì???



- Được tôi đồng ý với em, nhưng với một điều kiện?



Thượng Vũ hưng phấn nhìn anh, cô luôn miệng hỏi:



- Được được, anh nói đi, nói đi...



Nhìn vẻ gấp gáp của cô mà anh khẽ nhói lòng:



- Em thật sự muốn trả thù?



Cô giờ phút này đã quên luôn anh là Tiêu tổng máu lạnh tàn khốc mà bĩu môi trả lời:



- Anh hỏi thừa.



Tiêu Hàn đánh giá cô lại lần nữa, vẻ mặt này không khác gì lúc còn nhỏ cô đòi bánh hoa quế của Ngự thiện phòng, cứ bĩu môi rồi lại sụ mặt. Aiii....



Thôi được rồi, cô muốn trả thù thì anh sẽ giúp cô trả thù.



- Được. Tôi sẽ giúp em, còn điều kiện kia tôi quên rồi, để sau hãy nói.



Thượng Vũ mừng rở như điên, cô hét lên:



- Tốt tốt, tôi cảm ơn anh, Tiêu tổng anh thật tốt.



Tốt. Anh không tốt với cô thì ai dám tốt với cô, Khuynh Thành, em thật ngốc!