Tiền Duyên Kiếp Này Gặp Gỡ

Chương 5 : Đi làm quen với thế giới của tôi!

Ngày đăng: 19:44 19/04/20


1 tuần sau, công việc của cô ở Tiêu thị rất nhàn rỗi hay phải nói là cực kì nhàn rỗi. Mỗi ngày cô chỉ việc đến công ty, chào hỏi Tiêu tổng thần thánh cùng xem phim hết ngày. Có khi còn được các phòng ban dưới tặng chút lễ lộc. Ai da, ai không nhận chứ cô là cô nhận hết. Tiêu Hàn đã nói cô thích thì cứ nhận cơ mà.



Việc cô nói với anh hôm trước, trên cơ bản cũng chưa có thực hiện vì cô cảm thấy chưa đến lúc nhưng còn về phần điều kiện kia thì.... cô có cảm giác phải hiến thân thay tiền rồi.



Nhưng ôi nếu thế thật thì cô cũng chẳng lo, Tiêu Hàn giàu có đẹp trai đến thế cơ mà. Có hiến thân thì tính ra cô vẫn lời...à không là vô cùng lời đấy chứ!!!



Hôm nay sau giờ tan làm, Trương Lân có gọi cho cô, hắn ta muốn mời cô đi ăn nhưng cô đã từ chối vì thực sự cô bây giờ đang ăn tối cùng với Tiêu tổng làm gì có thời gian trống để đi với hắn?



Ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà trọc trời, Thượng Vũ hết ngó đông lại ngó tây.



Ôi mẹ ơi... cả tầng thượng đều được Tiêu tổng b..bao!



Cái tư vị 2 người ngồi ăn, 10 người phục vụ nó có phần kích thích đến ghê người.



Tiêu Hàn gương mặt thoải mái nhàn nhã, anh cứ hết nhìn Thượng Vũ ăn lại nhìn cô uống, từ nãy đến giờ đã 10 phút...



- Thượng Vũ, em ăn như ma chết đói, kiếp trước em không được ăn đầy đủ à?



Thượng Vũ miệng nhai miếng thịt bò nhỏ chín vừa tới:



- Tiêu tổng anh nói đúng đấy, kiếp trước tôi làm gì được ăn ngon.



Tiêu Hàn nheo nheo mi tâm, anh nghiêm giọng hỏi:



- Em nói gì?



Thượng Vũ biết mình có phần lỡ lời, cô vội chữa cháy:



- À ý tôi nói là món bò ở nhà hàng này ngon như thế, tôi đến bây giờ mới được ăn.



Nói rồi cô lại cười hì hì tiếp tục bữa ngon, để mặc cho Tiêu Hàn ngồi một mình với bao nhiêu suy nghĩ phức tạp.



Ăn tối xong, Tiêu Hàn đưa cô về lại chung cư, trước khi lên phòng, Thượng Vũ một lần nữa nhắc đến vấn đề giao dịch hôm trước:



- Tiêu tổng, cuộc hẹn này có được tính là bắt đầu cho cuộc giao dịch của chúng ta hay không?



Anh nhìn cô, trong mắt ý lạnh lẽo dần dần lan tỏa:



- Em muốn trả thù ai?



Nhắc đến việc trả thù, cả người Thượng Vũ căng như dây đàn,toàn thể máu huyết đều muốn đông cứng lại. Cô hận, kiếp này thật sự cô rất hận.



Nặn nề thở ra, cô gằn từng tiếng:



- Trương Lân...một nhân viên cấp dưới của anh.



Tiêu Hàn thoáng giật mình, hai tay anh để trên vô lăng như siết rất chật.



- Được.



Thượng Vũ lúc bấy giờ mới như khôi phục lại trạng thái bình thường, cô có phần ngạc nhiên khi Tiêu Hàn không hỏi nguyên nhân vì sao. Nhưng như thế cũng hay, cô không cần phải giải thích nhiều. Vì nói cho cùng sau khi cô trả thù Trương Lân cùng Bích Y thì mối quan hệ giữa cô và anh cũng chấm dứt.



- Được. Nhưng điều kiện của anh là gì vậy Tiêu tổng?



Tiêu Hàn nhàn nhã ngã ra ghế lái, bộ dạng đẹp trai bất cần đời của anh chút nữa đã làm cho Thượng Vũ chảy máu mũi.



A a kiếp trước cô không mê trai đẹp nhưng kiếp này cũng không phải như thế a. Anh cứ một bộ dáng dụ mị như vậy chắc có ngày cô làm nên chuyện tội lỗi mất...



Khép hờ mắt, Tiêu Hàn cười nhạt, nói:



- Tôi chưa nghĩ ra, chuyện đó để sau đi. Tôi sẽ cho người để mắt đến người tên Trương Lân.



Thượng Vũ gật đầu lia lịa, cô có thể đóng kịch giỏi với bất cứ ai nhưng riêng ở trước mặt Tiêu Hàn cô lại như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.



Đã đôi lần cô suy nghĩ không biết là do khí thế áp bức người quá mức mãnh liệt của Tiêu Hàn làm cô bị yếu thế hay là do một lý do kì lạ nào nữa. Có đôi khi cô cũng không thể hiểu hết bản thân mình.



Bước xuống xe, Thượng Vũ vẫn không quên quay lại cúi đầu chào Tiêu Hàn.



Chào xong cô lại một đường thẳng đi lên phòng, đến khi vào nhà, bật đèn sáng, cô còn cố ý nhìn xuống thì hóa ra Tiêu Hàn đã đi từ khi nào.



Trong lòng có một chút cảm giác bịn rịn khó nói nên lời. Cô không hiểu tại sao? Cô kiếp trước vốn cũng không bịn rịn vào Trương Lân như thế!



- Điện hạ, ngài nạp phi sao?



Trong cung điện sang trọng, dưới ánh đèn yếu ớt, môt người đàn ông dung mạo không hề thua kém hoa đang ngồi đó.



Hắn cứ mãi ngước nhìn đâm đâm người con gái trước mặt, mãi một lúc lâu sau hắn mới trả lời:
Đang định hỏi thêm thì ngoài cửa có tiếng cười ha hả, tiếp sau đó là tiếng mở cửa vang dội kèm theo âm thanh lãnh lót.



- Tiêu Hàn tôi ma...ng...



Chưa nghe được hết câu, cả gian phòng gần như yên tĩnh, yên lặng đến nổi con muỗi bay ngang cũng có thể tính được vận tốc trung bình một ngày bay của nó.



Sau đó một tiếng hét vang dội vang lên:



- ĐÓNG CỬA LẠI. NGAY!!!!



Lạc đang đứng gần cửa, anh nhanh tay đóng ầm cửa lại. Không khí trong phòng lại trở nên im ắm đến kinh dị.



Cuối cùng vẫn là Phương Hạo đánh tiếng phá tan cục diện:



- Tiêu Hàn, cậu đang tạo người trong phòng làm việc à?



Không nói nghe còn được, nói ra lại khiến không gian thêm ghê người.



Lạc cùng Phiêu lui lại đứng cách xa Phương Hạo ra một chút.



" Ầm ", một tiếng đổ vỡ vang lên, may là Phương Hạo né kịp không lại ăn cả chậu hoa xương rồng vào đầu.



Thượng Vũ nãy giờ xấu hổ đến tím mặt, cô không dám ngẩn cao đầu, hiện giờ đang ghì chặt vào ngực Tiêu Hàn.



Tiêu Hàn một tay ôm cô vào lòng, tay kia lại xoay người đỡ cô đứng dậy.



Phương Hạo bây giờ mới nhìn rõ được mặt cô, anh ta đi đến gần, xuýt xoa vài tiếng:



- Mỹ nhân, là tiểu mỹ nhân nha, Tiêu Hàn mắt của cậu cũng không bị ung nhọt a.



Lạc nghe Phương Hạo nói, cả người anh nổi cả da gà, không thể hiểu được tên Hạo thiếu này tại sao lại nói năng lung tung đến như vậy?



Tiêu Hàn nheo mắt, môi phun ra vài chữ có trọng lượng:



- Phiêu, đưa tên đầu heo này đi sát hạch lại lần nữa đi.



Phương Hạo nghe đến 2 từ sát hạch, cả người anh nổi cả gai óc. Phải nói kì sát hạch của Kình năm đó đã khiến anh đổ biết bao nhiêu là cc máu, nghĩ lại anh vẫn còn khiếp sợ.



Xua tay lia lịa, Phương Hạo vừa nói vừa cười:



- Không cần đâu, không cần đâu.



Tiêu Hàn kéo Thượng Vũ đi lại ghế nhỏ, anh kéo cô ngồi xuống, bản thân anh lại đứng kế bên, anh đút hai tay vào túi quần, đanh mặt, hỏi:



- Đến đây là có việc gì?



Lạc tiến lên, anh lại nhìn nhìn Thượng Vũ, cô cũng như hiểu được ý bèn đứng dậy đi ra ngoài.



Rất nhanh lại bị Tiêu Hàn kéo lại, anh nói với Lạc mà cũng như là tuyên bố với bộ ba hậu vệ:



- Người nhà, cô ấy không có gì đáng ngại.



Thượng Vũ ngạc nhiên nhìn Tiêu Hàn, anh lại cười cười xoa đầu cô.



Phiêu huých tay Lạc ý bảo anh nói tiếp. Lạc gật đầu, trong lòng có vài phần như xác định chắc chắn:



- Tiêu tổng, đã đến giờ.



Tiêu Hàn gật đầu, lại nhìn đến Thượng Vũ, anh trìu mến hỏi:



- Em đi không?



Thượng Vũ hai mắt tròn xoe hỏi lại anh:



- Đi đâu?



Anh khẽ mỉm cười:



- Đi làm quen với thế giới của tôi!



Trong vô thức, Thượng Vũ gật đầu, cô như không kịp suy nghĩ mà gật đầu. Đến cô sau này cũng cảm thấy mình khi ấy.....rất lạ.



Tiêu Hàn hài lòng mỉm cười, anh nắm tay cô kéo dậy:



- Được. Em đã chấp nhận điều kiện của tôi, tôi cũng sẽ tiến hành giao dịch như tôi đã hứa.