[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới

Chương 67 : Bí Tàng

Ngày đăng: 13:34 26/08/19

Hai mươi tên đệ tử áo trắng, trong đó mười người phụ trách kiểm tra, còn mười người phụ trách cảnh giới. Mỗi người thần sắc đều lạnh lùng nghiêm nghị, khi mà kiểm tra đám người Diệp Vân thì Diệp Vân chỉ cảm thấy sát cơ từ những người phát ra khá nặng nề, dường như bản thân hắn trong mắt bọn họ cũng chỉ là những con mồi mà thôi. “Xem ra muốn trốn tránh cũng không đơn giản đâu.” Ngay cả trưởng lão cũng không phát hiện ra quanh ảnh đen trắng bí mật trong người Diệp Vân thì những tên đệ tử áo trắng này, kiểm tra theo thông lệ, cũng không phát hiện ra điều gì dị thường. Chờ cho đám đệ tử áo trắng này đi qua thì vẻ mặt Diệp Vân không hề thay đổi, nhẹ giọng nói với Đoàn Thần Phong. Đoàn Thần Phong nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, nói: “Ánh mắt của ngươi không tệ, những người này chỉ sợ chính là để giám thị chúng ta, nếu như không làm cho bọn họ vừa ý thì chỉ sợ bọn họ sẽ không chút lưu tình nào mà hạ thủ ngay.” Trong chốc lát, những tên đệ tử áo trắng này cũng kiểm tra xong một lượt. “Dương sư huynh, nhóm đệ tử ngoại môn cuối cùng này, toàn bộ đều hợp lệ.” Một tên đệ tử áo trắng chắp tay nói. Tên Dương sư huynh kia là Dương Thanh Phong, chính là người cầm đầu đám đệ tử nội môn này, tu vi đã đạt đến Luyện Khí cảnh tầng sáu Chân Cương cảnh, chân khí toàn thân đã áp súc ngưng luyện đến mười lần, hình thành cương nguyên. Ánh mắt Dương Thanh Phong chậm rãi đảo qua Diệp Vân và toàn bộ số đệ tử còn lại, tiếp đó gật đầu nói: “Nếu đã đến đông đủ, vậy thì đi thôi, vừa kịp lúc cho ngày mai.” Các đệ tử áo trắng khác đồng thời đáp lại, sau đó xoay người, mang theo đám Diệp Vân lao nhanh về bình nguyên phía trước. Diệp Vân và Đoàn Thần Phong đứng ở giữa đám người, âm thầm bay đi. Vùng bình nguyên này bao la rộng lớn như vậy, không biết Dương Thanh Phong muốn dẫn bọn hắn đi đến nơi nào. Nhưng mà, không đợi cho bọn Diệp Vân nghi ngờ thêm thì dưới sự dẫn dắt của Dương Thanh Phong, một trăm hai mươi người liền xuất hiện trước một mảnh rừng rậm. Đám người Diệp Vân liền dễ dàng nhận ra, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi. Bình nguyên xanh tươi vậy mà lại đột ngột biến mất, trước mắt hiện giờ là một mảnh đìu hiu, cổ thụ ố vàng, lá vàng đầy đất, giống như từ mùa xuân liền nhảy qua mùa thu luôn vậy. Phía trước có một con sông rộng chừng mười trượng chạy ngang, nước sông vẩn đục, có màu vàng ố, bùn cát có đủ. Bên cạnh con sông có chừng mấy trăm tên đệ tử, trên người hầu hết là mặc quần áo màu vàng và màu xanh. Đệ tử ngoại môn, tất cả đệ tử ngoại môn từ những nơi khác của Thiên Kiếm Tông đều tụ tập ở đây. “Đây chính là nơi nghỉ ngơi của các ngươi, cố gắng chuẩn bị cho tốt, ngày mai chính thức bắt đầu thí luyện tông môn.” Một tên đệ tử áo trắng mang bọn Diệp Vân đến đây, sau đó trầm giọng nói ra. Đúng lúc này thì thanh âm của Khúc Nhất Bình vang lên. “Dương sư huynh, không biết nội dung thí luyện tông môn lần này là gì? Có thể nói trước một chút được không?” Nguyên bản Dương Thanh Phong đang đứng chắp tay cách đó mười mấy trượng, nghe thấy thanh âm của Khúc Nhất Bình thì hơi nhíu mày, xoay người lại. “Các ngươi chẳng qua cũng chỉ là đệ tử ngoại môn, nói cho ngươi thì có thể làm gì?” Giọng nói lạnh lẽo, không mang theo bất cứ tình cảm gì vang lên. “Nếu như chúng ta đến để tham gia nhiệm vụ tông môn, thì chắc các vị sư huynh cũng giống như vậy, nếu có thể biết sớm hơn một chút, chuẩn bị cũng tốt hơn, như vậy thì việc hoàn thành nhiệm vụ tông môn cũng tốt hơn.” Khúc Nhất Bình tiếp tục nói. Dương Thanh Phong lạnh lùng nói, “Thí luyện tông môn lần này, chính là cơ mật, các ngươi không cần phải biết, ngày mai chỉ cần theo lệnh làm việc là được.” Trong lòng Khúc Nhất Bình đột nhiên phát lạnh, không dám tiếp tục hỏi nữa. Dương Thanh Phong đứng chắp tay, ánh mắt đảo qua đám đệ tử chừng năm trăm người này. “Ta có thể tiết lộ một chút cho các ngươi biết, thí luyện tông môn lần này, cũng không phải chỉ có Thiên Kiếm Tông chúng ta tham gia, mà còn có vài đại phái ít ỏi của Tấn quốc cũng tham gia nữa, cho nên thí luyện lần này, quan trọng nhất chính là phát huy được thực lực của Thiên Kiếm tông chúng ta, tuyệt đối không để cho tông môn mất mặt. Các ngươi phải nhớ kỹ, nếu như gặp phải bất kỳ đối thủ nào, thì mọi thứ đều lấy uy danh tông môn là quan trọng. Mà bên trong bí cảnh thu được thiên tài địa bảo, các ngươi cũng không cần nộp lên trên, có thể tùy tiện xử lý.” Đám người Diệp Vân hai mặt nhìn nhau, chấn động trong lòng. Thí luyện tông môn lần này, chẳng lẽ là tỷ thí với những tông môn khác hay sao? Nhưng nếu như là tỷ thí thì tại sao lại lựa chọn địa điểm tại đây? Không đúng, nếu như là tỷ thí luận bàn giữa các tông môn, như vậy thì tuyệt đối không cần số lượng đệ tử ngoại môn nhiều như vậy, bởi vì tỷ đấu giữa đệ tử ngoại môn thì cũng chả có gì đáng xem, cũng chả có bất kỳ tác dụng nào. Thực lực của một tông môn, vẫn phải dựa vào võ lực cao nhất là nhiều hay ít, chính là tu vi của những đệ tử chân truyền mới đúng. Mặc kệ từ bất kỳ góc độ nào mà nói thì, lần thí luyện này quá mức kỳ dị. Suốt đêm không nói chuyện, trong lòng mỗi một tên đệ tử đều tràn ngập nghi ngờ, đều có dự định của riêng mình, đối mặt với thí luyện tông môn, đều thấp thỏm bất an. Tia sáng ban mai thứ nhất phá vỡ màn đêm, chiếu rọi đại địa, trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng kèn gấp gáp. “Toàn bộ đệ tử ngoại môn nghe lệnh, mười hô hấp sau chuẩn bị xuất phát, người trái lệnh, chém!” Thanh âm lạnh như băng, tựa sấm sét vang dội quanh quẩn bên tai. Trong một sát na, xào xạc gió thu thổi qua, năm trăm tên đệ tử ngoại môn nhanh chóng hành động, chẳng qua là qua ba hô hấp, cũng dựa theo sự chuẩn bị từ trước, tùy thời có thể xuất phát. Một đêm này, làm gì còn ai có tâm tư ngủ nghỉ, mặc dù là đám người Diệp Vân cũng chỉ âm thầm điều tức, tận lực bảo trì trạng thái tốt nhất. Bóng dáng Dương Thanh Phong xuất hiện phía trước, áo trắng như tuyết, đứng chắp tay, bên cạnh hắn có hơn mười đệ tử, thân mặc bạch y, mặt không chút cảm xúc đang dẫn dắt năm trăm tên đệ tử ngoại môn xuất động. Ngày xuân đêm thu, chẳng qua cũng chỉ là xuyên qua một mảnh rừng rậm, bình nguyên xanh um tươi tốt kia lại xuất hiện trước mặt đám người Diệp Vân. Mọi người cũng không đi quá lâu, ước chừng đi nửa canh giờ thì dừng bước, vùng bình nguyên này như trước rộng bao la, nhìn không thấy điểm cuối. Diệp Vân lẳng lặng đứng thẳng, thí luyện tông môn lần này quá mức thần bí, mặc dù cho đến tận bây giờ cũng không biết rốt cuộc là nhiệm vụ gì, muốn đi đâu, những đệ tử này phân chia như thế nào. Bỗng nhiên, trên bầu trời hiện lên quang mang chói mắt, ngay sau đó, mấy chục bóng người xuất hiện trong hư không, lăng không mà đứng. Cùng lúc đó, tại bầu trời xa xăm, ba phương hướng cũng xuất hiện cảnh tượng như vậy, hào quang óng ánh lập lòe, sáng rọi bầu trời, bên trong sáng ngời, bóng người thấp thoáng, có chừng hơn mười người đứng trong đó, cũng giống như bên này, đứng ở trên không. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn tới thì chỉ thấy trên bầu trời đỉnh đầu, hơn mười người lăng không đứng đó, bên trong mây mù, như có như không, bồng bềnh tựa tiên nhân. Ở phía trước là một người, thân mặc trường sam màu trắng, ước chừng ba bốn mươi tuổi, phong thần tuấn lãng, mắt sáng như sao, dấu vết năm tháng tựa hồ như không tồn tại trên khuôn mặt của y. Hắn cứ đứng như vậy, lại khiến cho Diệp Vân có một loại ảo giác, giống như người đàn ông trung niên này không phải đứng ở trên không cách đó mấy chục trượng, mà giống như đang ở một địa phương xa xôi nào đó. Thế nhưng Diệp Vân ngưng thần muốn kiểm tra lại một lần nữa thì lại cảm giác giống như người này lại ngay bên người hắn, ngay cả hô hấp cũng phả vào sau gáy của hắn vậy. Hắn quay đầu sang trái, nhìn Đoàn Thần Phong thì cũng phát hiện trong mắt y cũng tràn đầy kinh hãi, nhìn lại. Có thể thấy được Đoàn Thần Phong cũng có cảm giác giống như vậy, đây quả thực là khó có thể tin, rõ ràng là cách xa mấy chục trượng, vậy là lại làm cho người ta cảm giác chợt xa chợt gần, không thể nắm lấy. “Âu Dương phong chủ, không nghĩ lần này lại do ngươi tự mình dẫn đội.” Nơi xa, âm thanh già nua chậm rãi vang lên, lại quanh quẩn trong mỗi tấc không gian. “Tôn môn chủ, không ngờ Bá Đao Môn lại do ngài tự mình dẫn đội.” Giọng nói của vị trung niên áo bào trắng trên đỉnh đầu Diệp Vân chợt vang lên, mang theo vẻ kinh ngạc. “Âu Dương phong chủ, Bá Đao môn, Tề Dương tông chúng ta cũng không thể so sánh với Thiên Kiếm Tông các ngươi. Những môn phái nhỏ chúng ta, đối mặt với bí tàng như vậy, mặc dù có xuất hết lực lượng thì chỉ sợ cũng không thu được chút lợi ích gì a.” Nơi xa, lão ông mặc hắc ý hướng về phía bên này chắp tay, giọng nói mang theo ý cười vang lên. “Bí tàng?” Thân phận của những người này lúc đầu đã khiến cho Diệp Vân kinh hoàng, đột nhiên lại nghe được hai chữ này, hắn và Đoàn Thần Phong bên cạnh đều run lên một cái, hô hấp chợt ngừng lại.