[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới
Chương 68 : Mộ Lớn
Ngày đăng: 13:34 26/08/19
Mặc dù xuất thân bình thường, kiến thức hạn hẹp, nhưng Diệp Vân cũng đã từng nghe nói qua về bí tàng.
Bí tàng, đa số đều là di tích của những tông môn cổ xưa, hoặc là động phủ của những tán tu có thực lực cường đại, hoặc là những mật địa do những tông môn cổ xưa xây dựng dùng cho việc thí luyện.
Những địa phương như thế này thì đa số đều có linh khí cực kỳ tràn đầy, mặc dù không còn quá nhiều pháp bảo hoặc tài liệu luyện đan, nhưng thường thường sẽ nuôi dưỡng ra rất nhiều linh dược có giá trị kinh người.
Nhưng như vậy thì nơi này thường sẽ có rất nhiều trận pháp và cấm chế lưu lại.
Một tông môn, hoặc là một tán tu cường đại lưu lại cấm chế, uy lực không phải cấp bậc tu sĩ như bọn họ có thể tưởng tượng được!
Những đệ tử còn lại cũng không phải kẻ ngốc, khi mà hô hấp của Diệp Vân và Đoàn Thần Phong ngừng lại, lạnh người thì cùng lúc đó, bọn họ cũng biến sắc, trong đó thậm chí còn có những người phát run lên.
Lúc này, trên bầu trời lại vang lên âm thanh:
“Đúng vậy, Thiên Kiếm Tông vậy mà lại phái ra Tuyệt Kiếm Phong Âu Dương phong chủ, có thể thấy được lần này nhất định là muốn chiến thắng rồi. Bí tàng lần này, chỉ sợ cũng chỉ có Đỗ gia, đệ nhất gia tộc của Tấn quốc mới có thể tranh đua được thôi. Tề Dương Tông chúng ta cũng chỉ muốn các vị nhớ rõ ước định, những tài liệu và tài nguyên các ngươi không cần, cho chúng ta một điểm là được.” Trên bầu trời phía tây, cũng có hơn mười người đang đứng, dẫn đầu là một lão bà, trong tay cầm một quải trượng đầu rồng, khắp khuôn mặt đều là nếp nhăn.
“Ân bà bà quá khiêm nhường rồi, người nào mà không biết bà ba tu vi siêu phàm, chỉ kém nửa bước là có thể tìm hiểu Kim Đan đại đạo, nếu như bà bà không có tư cách thì Âu Dương Vấn Thiên ta càng không có tư cách rồi.” Vị nam tử trung niên ôm quyền về phía tây, mặt mang ý cười.
“Âu Dương phong chủ nói không sai, Ân bà bà quá mức khiêm nhường rồi, mặc dù Đỗ gia ta thực lực không tầm thường, nhưng khắp gia tộc ta thì cũng chỉ có mười bảy, mười tám người có thể so sánh với bà bà mà thôi.” Trên không phía nam, một giọng nam tử âm trầm lạnh lẽo vang lên, trong đó còn mang theo một nét trào phúng.
“Chư vị nói đùa rồi, lão thân hai mươi năm trước miễn cưỡng mới có thể vượt qua Nhân kiếp, đến nay vẫn chưa thể tìm hiểu Thiên Nhân, khoảng cách tới tầng thứ sáu Trúc Cơ còn xa lắm, nói gì đến việc tìm hiểu Kim Đan đại đạo. Ngược lại, Đỗ gia lần này phái tới người đã đạt đến tầng sáu Thiên Nhân Cảnh Trúc Cơ kỳ, Đỗ Tam tộc trưởng, đây nhất định là muốn giành phần thắng, chỉ sợ Âu Dương phong chủ cũng không thể nào so sánh được với Đỗ Tam tộc trưởng rồi.” Ân bà bà chống đầu quải trượng, ho khan vài tiếng, uể oải nói.
“Đó là tất nhiên, tu vi của Đỗ Tam tộc trưởng, mọi người sớm đã biết, trong lòng Âu Dương cũng vô cùng bội phục.” Âu DƯơng Vấn Thiên cười khẽ hai tiếng, nhàn nhạt trả lời.
Trên không phía nam, vẻ mặt tên nam tử mũi ưng âm trầm, hì hì cười nhạt: “Các ngươi tự hiểu được là tốt nhất, lần Hoa Vận bí tàng này mở ra, với thực lực của Đỗ gia ta cũng có thể làm được, nhưng mọi người đều là tu tiên đồng môn của Tấn quốc, nên cũng không thể nào ăn mảnh được.”
“Đỗ Kiến Minh, nếu như bốn nhà liên thủ mở ra thì hiện tại cũng không nên nói phét ở đây nữa, nhanh chóng mở ra bí tàng, phân ra cao thấp là được.” Lão giả Bá Đao Môn ở phía bắc hừ lạnh một tiếng, nói.
“Tôn Nhất Đao, ngươi dám ăn nói với ta như thế ư?” Chân mày Đỗ Kiến Minh cau lại, phẫn nộ quát.
“Thế nào? Chẳng lẽ muốn động thủ?” Tôn Nhất Đao của Bá Đao Môn cười ha ha, âm thanh chấn động trăm dặm.
“Ban đầu ta đã không đồng ý việc đại ca cho phép các ngươi tham dự lần bí tàng này, đã như vậy thì trước tiên cứ đem Bá Đao Môn các ngươi diệt trừ là được.” Đỗ Kiến Minh tứ giận, chỉ về phía Tôn Nhất Đao quát lên.
“Gia chủ Đỗ gia tu vi thông thiên, khoảng cách Kim Đan đại đạo chỉ còn một đường, ta và Ân bà bà đều kính nể vô cùng, còn như Đỗ Tam tộc trưởng ngươi, còn kém một chút.” Âm thanh của Âu Dương Vấn Thiên chợt vang lên, giọng nói ôn hòa, vang lên một cách rõ ràng trong tai mọi người.
“Âu Dương Vấn Thiên, ngươi dám coi thường ta ư?” Đỗ Kiến Minh chợt xoay người, trong mắt hiện lên sát ý.
Ân bà bà nhẹ giậm chiếc quải trượng đầu rồng trong tay, chỉ thấy từ sâu trong đại địa truyền đến âm thanh ù ù như địa chấn vậy.
“Chư vị, lão thân hỏi một câu, Hoa Vận bí tàng có mở ra hay không? Nếu như hôm nay không mở ra thì phải đợi mười hai năm sau đó. Nếu như các vị chưa đưa ra được quyết định kỹ càng thì lão thân ta đi trước đây, cáo từ.”
Đỗ Kiến Minh sững sờ, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Ân lão thái bà nói rất đúng, chuyện hôm nay, ta sẽ tính với các ngươi sau, hiện giờ mở bí tàng ra mới là điều quan trọng.”
Dứt lời, trong tay hắn hiện lên ánh sáng, một chiếc gương không biết được làm từ tài liệu gì xuất hiện trên không, lóe ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Âu Dương Vấn Thiên, Ân bà bà, Tôn Nhất Đao ba người nhìn nhau, sau đó vung tay lên, ba chiếc gương giống nhau như đúc cũng xuất hiện trên không.
Bốn đạo chân nguyên từ lòng bàn tay bọn họ nhanh chóng bắn ra, đánh lên mặt kính. Chỉ thấy bên trong bốn chiếc gương bắn ra hào quang thất sắc, chiều về phía bình nguyên vô tận.
Sau một khắc, cảnh tượng khó có thể tin được xuất hiện trước tầm mắt đám người Diệp Vân.
Chỉ thấy trên vùng bình nguyên rộng lớn, một ngôi mộ khổng lồ khó có thể tưởng tượng được từ dưới lòng đất chậm rãi dâng lên, nhưng lại không có bất kỳ rung động nào, cũng không thấy đất đá tung tóe, long trời lở đất.
Một ngôi mộ dài rộng không biết bao nhiêu vạn dặm cứ như vậy xuất hiện trước mắt mọi người.
Đám người Diệp Vân và Đoàn Thần Phong hai mặt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương. Thủ đoạn như vậy đúng là mới thấy lần đầu, mà Hoa Vận bí tàng, đến cùng là người phương nào lưu lại? Nghe đối thoại của Âu Dương phong chủ thì ít nhất đây cũng phải là mộ địa của một tu sĩ Kim Đan.
“Trách không được cần phải lấy một lượng lớn đệ tử như vậy, cho dù đông gấp mười lần thì cũng không chiếm được một phần trăm không gian a.” Khúc Nhất Bình trợn mắt há mồm, quả thực không thể tin được vào hai mắt mình.
“Đây tất nhiên phải là mộ địa của tu sĩ Kim Đan kỳ, trong đó hẳn là lưu lại vô số thiên tài địa bảo, chủ yếu nhất là công pháp và tâm đắc tu luyện của tu sĩ Kim Đan, nếu như có thể lấy được thì ít nhất việc tu hành từ giờ cho đến Kim Đan kỳ cũng không cần phải lo lắng nữa.” Đoàn Thần Phong không có chút cuồng vọng nào nữa, hắn ngơ ngác nhìn ngôi mộ lớn này, nói.
“Đoàn sư huynh, chúng ta đi vào đây, liệu có thể sống sót hay sao?” Sắc mặt Dư Minh Hồng xám như tro tàn, nói. Loại mộ có khí tượng kinh người như thế này thì chứng tỏ cơ hội sinh tồn của bọn họ càng xa vời.
“Cầu phú quý trong hiểm nguy, huống chi hiện giờ, chúng ta còn có lựa chọn khác sao?” Đoàn Thần Phong giờ khắc này hoàn toàn không giống như đệ tử đến từ kinh đô vương thất, ánh mắt đỏ như máu.
Ánh mắt Diệp Vân hơi hé ra, hắn dĩ nhiên nhìn ra được quy mô không thể coi thường của ngôi mộ này, thế nhưng hắn cũng không nghĩ ra là tại sao, hết lần này đến lần khác lại cứ muốn cho đám đệ tử cấp thấp bọn chúng đi vào.
“Hoa Vận bí tàng đã mở ra, dựa theo ước định trước đó, Hoa Vận mười hai cửa, mỗi một trăm đệ tử của một môn phái tiến vào, Thiên Kiếm Tông ta và Đỗ gia mỗi nhà năm trăm người, Ân bà bà và Tôn Môn chủ mỗi người phụ trách một cửa.” Thanh âm của Âu Dương Vấn Thiên vang lên, truyền khắp mọi nơi.
“Tốt!” Thanh âm của Ân bà bà và Tôn Nhất Đao truyền đến.
“Thiên Kiếm Tông ngươi vậy mà cũng xứng chiếm năm cửa cùng với Đỗ gia ta hay sao, đầu óc của đại ca ta đúng là mê muội.” Giọng nói không cam lòng của Đỗ Kiếm Minh vang lên, vô cùng không hài lòng.
“A, Đỗ Tam tộc trưởng không vừa ý, vậy thì nhường hết cho Đỗ gia ngươi vậy?” Âu Dương Vấn Thiên từ tốn nói.
“Hừ!”
Đỗ Kiếm Minh không trả lời lại, hắn cũng chỉ nói miệng như vậy mà thôi, thực lực của Thiên Kiếm Tông so với Đỗ gia hắn đúng là sàn sàn như nhau.
Diệp Vân đem toàn bộ cuộc nói chuyện này thu vào trong tai, trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an.
Ngay tại lúc này thì thanh âm lạnh lùng của Dương Thanh Phong truyền đến.
“Đệ tử ngoại môn Thiên Chúc Phong, đi theo ta!”
Trong khoảnh khắc, hai mươi tên đệ tử nội môn mặc bạch y bước tới. Nét mặt bọn họ lạnh lùng nghiêm nghị, mắt mang sát ý, nếu như những đệ tử ngoại môn này dám phản kháng thì chỉ sợ bọn họ sẽ lập tức động thủ giết chết.