Tiên Hồng Lộ

Chương 126 : Sở Ngọc Yên biểu lộ

Ngày đăng: 20:34 22/04/20


Ngắn ngủi vài ngày, người tu tiên tới Vụ Liễu trấn chữa thương nhiều gấp mấy lần bình thường, có tới mười mấy người. Trong đó hơn phân nửa đều là bị cường giả ma đạo thần bí Thạch Thiên Hàn gây thương tích



Dương Phàm nương theo thế này, pháp lực Tiên Hồng Quyết nhất cử tăng lên đến điểm giới hạn Luyện Khí đại viên mãn. kém một đường là có thể tu luyện đến Ngưng Thần Kỳ. Mà lúc này, cơn phong ba do Thạch Thiên Hàn gây ra dần dần bình ổn. con số người tu tiên tới Phổ Ái Y Quán xem bệnh cũng khôi phục tình hình bình thường.



Thế nhưng, pháp lực Dương Phàm đã tới điểm giới hạn. cần một quá trình lượng biến đến chất biến.



Mấy ngày qua. hắn cũng trị liệu hai người tu tiên. thế nhưng tu vi không hề tiến thêm.



"Xem ra thương thế Luyện Khí Kỳ bình thường, rất khó tăng tu vi của ta." Dương Phàm đứng ở cửa y quán. nhìn người Vụ Liễu trấn lui tới. vẻ mặt trầm tư.



Hôm nay, bày trước mắt hắn hai lựa chọn: một là chờ đợi cơ hội. đợi cơ hội chữa thương cho tu sĩ cấp bậc cao hơn; một là giống như tu sĩ bình thường, bế quan một lần đột phá đến Ngưng Thần Kỳ.



Cái trước có tính ngẫu nhiên nhất định. cần một ít thời gian. cũng không tính là khó. Điều sau. Dương Phàm đã có thần thức cảnh giới Ngưng Thần đại viên mãn. bế quan đột phá ít nhất nắm chắc chín phần thành công.



Đương nhiên. Dương Phàm cũng muốn sử dụng thân phận Thạch Thiên Hàn. lại đi ra tàn sát bừa bãi một phen. Tuy nhiên, cách này bị hắn nhanh chóng phủ định.



Biện pháp này tuy rằng có thể mang tới một nhóm người bị thương trong thời gian ngắn. nhưng cũng có tính nguy hiểm nhất định. Một lần hai lần cũng thôi. nếu thường làm như vậy, cuối cùng sẽ tụ tập một đám người tìm tới.



Dương Phàm lại không hy vọng mình trở thành kẻ địch chung ở vùng tu tiên giới gần đây. bằng thực lực bản thân chống lại ngàn vạn người tu tiên.



"Hiện giờ vừa lúc Lâm Chung bế quan. ta cần tọa trấn y quán. qua vài ngày nữa Trịnh dược sư xong chuyện, cũng sẽ tới bái phỏng ta."



Dương Phàm nhanh chóng quyết định. đợi thêm vài ngày nữa.



Dù sao ma công của hắn đã tiến vào Ngưng Thần Kỳ, phương diện thực lực không thể kém hơn những trưởng bối đời thứ hai Dương Gia Bảo hay Vũ Vụ Sơn Trang. Hơn nữa có Thiết Giáp Khôi Lỗi thực lực tiếp cận Trúc Cơ kỳ, trên phương diện an toàn thì Dương Phàm cũng có đảm bảo nhất định.



Ngay buổi chiều cùng ngày. Dương Gia Bảo truyền đến một tin tức: Nam Lĩnh Dương gia. trong con cháu đời thứ ba có hai người lục tục thăng cấp Ngưng Thần Kỳ.



Hai người phân biệt là Dương Lỗi, Dương Quang.



Nói đến cũng khéo. hai người này tăng cấp trước sau chỉ kém bốn năm ngày.



Dương Gia Bảo thoáng cái xuất hiện hai tân tú Ngưng Thần Kỳ, gây ra một trận oanh động ở tu tiên giới gần đó. Dương Phàm biết được tin tức này, cùng cười nhạt. trong lòng lầm bầm:



"Đệ đệ à. xem ra đệ cùng có thể hưởng thụ tốt trong thời gian ngắn. Đường nhân sinh không có khả năng thuận lợi như vậy, gia tộc đồng lứa cùng không phải không ai có thể chống lại đệ đâu."



Đối với Dương Quang kia. Dương Phàm cùng có hiểu biết nhất định. đồng dạng cũng lòng mang dã tâm. đau khổ truy cầu Dương Mạn con gái gia chủ. Biểu hiện bên ngoài là một chính nhân quân tử, kỳ thật âm hiểm giả dối. thích tiếu lý tàng đao. hơn nữa gặp chuyện ổn trọng cẩn thận. rất khó đối phó.



- Dương công tử. cô nương xem bệnh lần trước lại tới nữa. nàng xưng là tới từ Vũ Vụ Sơn Trang, cầu kiến công tử.



Một học đồ tiến vào báo cáo.



- Dẫn nàng vào đi.
- Việc này để ta suy nghĩ một chút.



- Ngọc Yên đã hết lời. cánh cửa Vũ Vụ Sơn Trang tùy thời mở ra cho công tử.



Sở Ngọc Yên nói xong, liền buồn bã rời đi, mặt ngọc còn có chút phiếm hồng. thân hình cũng có vài phần thất lạc.



"Đại tỷ Vũ Vụ Sơn Trang? Ta có cần lo lắng một chút. có thế lực hậu thuẫn, cũng trợ giúp ta không nhỏ."



Dương Phàm nhìn bóng lưng nàng rời đi, thấp giọng tự nói.



Hắn cũng nhìn ra được. đích xác Sở Ngọc Yên đối với hắn có vài phần chân tình. có thể không phải loại đến chết không rời. nhưng không tính là giả tạo. Ngay khi mặt trời xuống núi, màn đêm sắp phủ xuống, một lão nhân phong trần mệt mỏi. lưng đeo túi thuốc đi tới Phổ Ái Y Quán.



- Gia gia



Trịnh Tiểu Mạn kinh hô một tiếng, vui mừng nhảy nhót nhào vào trong lòng lão nhân. Trịnh dược sư?



Dương Phàm đi ra nghênh đón. đối với vị lão dược sư này, trong lòng hắn cũng có vài phần tôn kính.



Hai người đi vào ngồi trong nội đường.



Trịnh dược sư xem ra rất thích ý, cười nói:



- Cuối cùng cũng làm thỏa đáng mọi chuyện. Bắt đầu từ hôm nay, ta đã rời khỏi tu tiên giới



- Ha ha! Sau này Trịnh dược sư đã có thể thanh nhàn rồi, về nhà ôm tôn tử, hưởng phúc về già. thật là hâm mộ. Đáng tiếc. ta đây còn phải phấn đấu vì đạo. tiên lộ xa xôi, gian nguy vạn phần.



Dương Phàm chúc mừng.



- ôi! Ta cùng là hoàn toàn vô vọng thăng cấp Ngưng Thần. bằng không cũng khó buông tha phần chấp niệm này.



Trịnh dược sư than thở.



Chính xác. chỉ cần còn có một chút hy vọng, người tu tiên làm sao có thể buông tha. bằng không căn bản khó có thể nhập đạo.



- Hôm nay ta tới y quán. còn mang theo một tin tức từ Dương Gia Bảo. Gia chủ cùng lão tổ Dương gia đều yêu cầu ngươi trở về gia tộc. có thể trở thành một dược sư khách liêu.



- Khách liêu dược sư?



Khóe miệng Dương Phàm xẹt qua một tia trào phúng. Dương Gia Bảo này, thật đúng là chết cũng không đổi.



Tuy nhiên lần này ngay cả lão tổ Dương gia cũng xen vào, sự tình thật có chút rối rắm.