Tiên Hồng Lộ

Chương 140 : Cạnh tranh phù bút

Ngày đăng: 20:34 22/04/20


- Tử Thanh Hào Mao Bút!



Lão nhân lam lũ cùng thiếu niên thanh tú vô cùng kinh ngạc. trong lòng chấn động ánh mắt nhìn phù bút lộ ra vẻ kinh diễm, thần sắc si mê.



ở tu tiên giới có rất nhiều vật phẩm quý báu. không chỉ bao gồm Pháp Bảo, phù triện, thiên tài địa bảoTrong đó. phù bút cũng là một loại đạo cụ phép thuật, tương đương với lô đinh, đan lô của luyện đan sư.



Phù bút tốt một chút giá trị sẽ không thấp hơn Linh Khí, Pháp Bảo. Có thể tăng lên rất nhiều xác xuất chế phù thành công, đối với luyện phù sư càng có lực hấp dẫn chí mạng.



Tử Thanh Hào Mao Bút ở trong tu tiên giới cũng tính là một loại phù bút tương đối quý hiếm đặt ở trong mắt luyện phù sư cấp thấp đúng là vật trân phẩm mơ mộng cầu mong.



Vù!



Dương Phàm mỉm cười, phù bút trong tay biến mất như ma thuật, làm cho hai ông cháu ngẩn ra, trong ánh mắt toát ra vài phần tiếc nuối chưa thõa mãn.



Thiếu niên thanh tú này định lực còn thiếu, thần tình còn có chút ngây ngốc. không phản ứng lại được, nhìn thấy Dương Phàm thu hồi phù bút đành phải nuốt một ngụm nước miếng.



- Khụ khụ!



Lão nhân lam lũ ho khẽ, nhỏ giọng nói:



- VỊ công tử này, lẽ nào ngài cũng là luyện phù sư?



- Không phải, Ta chỉ thông thạo y thuật cùng luyện đan nhưng trên mặt luyện phù lại dốt đặc cán mai!



Dương Phàm lắc đầu. Điểm này hắn thật không nói dối, hắn xác thật không biết luyện phù.



- Vậy phù bút của ngài?



Ánh mắt lão nhân lam lũ liền sáng lên, thiếu niên thanh tú cũng ngừng phù bút trong tay, hai ông cháu vẻ mặt khẩn trương nhìn Dương Phàm.



- Ngẫu nhiên có được cũng không có tác dụng gì.



Dương Phàm cười hì hì nói.



Cái gọi là ngẫu nhiên có được đương nhiên không phải đơn giản như vậy. Lúc Dương Phàm hóa thân ma đạo Thạch Thiên Hàn, diệt sát không ít tu sĩ. Trước tiên là ở Dương Gia Bảo còn có một lần trên Thiên Hành Chu. trong đó còn không thiếu hàng ngũ Ngưng Thần Kỳ.



Mỗi lần chém giết địch nhân xong, Dương Phàm đương nhiên sẽ không quên thu thập chiến lợi phẩm.



về phần Tử Thanh Hào Mao Bút này từ đâu tới chính Dương Phàm cũng không nhớ rõ, hắn không có hứng thú luyện phù nếu như không phải vừa lúc gặp hai ông cháu này, cũng không biết sẽ bỏ quên nó ở góc nào nữa.



Lão nhân lam lũ nghe lời này, liếc nhìn Dương Phàm có chút suy nghĩ, quay lại đoàn người đang ồn ào nói:



- Các vị hương thân phụ lão, hôm nay dọn quán! Ngày khác trở lại!



Dứt lời, lão nói với thiếu niên thanh tú:



- Vân nhi. dọn quán đi!



- Vâng, gia gia.



Thiếu niên thanh tú hưng phấn thu bút, dạ một tiếng, lập tức bắt đầu thu dọn quầy hàng.



- VỊ công tử này, chúng ta đổi nơi khác nói chuyện.



Lão nhân lam lũ cười nói.
Nếu như tiếp tục tăng giá, người mua đã được không bằng mất.



- Ngươingươi



Trịnh Lão Tiên mặt đầy tức giận, nhìn chăm chăm Hứa phù sư:



- Lẽ nào ngươi muốn đối nghịch với lão phu?



Hứa phù sư cười lạnh nói:



- Lời ấy sai rồi, đây là cạnh tranh công bình, linh thạch ai nhiều thì phù bút này thuộc về người đó. Các vị đạo hữu hãy phân xử công bằng đi.



- Đương nhiên là ai ra giá cao, vậy thì thuộc về người đó.



- Không sai, cạnh tranh công bình.



Đa số người ở nơi này đều phụ họa.



Sắc mặt Trịnh Lão Tiên âm tình bất định, tài lực cùng thế lực phía sau lão xa xa không bằng Hứa phù sư, còn đấu tiếp như vậy thì chỉ làm mình thua thảm hại hơn.



- Hai trăm linh thạch, vị tiểu đạo hữu này xem thế nào?



Hứa phù sư thấy Trịnh Lão Tiên im tiếng, vẻ mặt đắc ý, trên mặt càng tươi cười sáng lạn giống như Tử Thanh Hào Mao Bút đã nắm chắc trong tay.



- Chúng ta đi!



Trịnh Lão Tiên vẻ mặt không vui, thu hồi linh thạch trên bàn đứng lên chuẩn bị đi.



- Trịnh lão, xin chờ một lát!



Dương Phàm gọi Trịnh Lão Tiên lại.



- Dương dược sư có gì chỉ bảo?



Trong lòng Trịnh Lão Tiên khẽ động, trong mắt hiện một tia hy vọng.



- Lẽ nào ta là chủ phù bút này, bán cho ai. chủ nhân ta lại không có quyền lên tiếng hay sao?



Khóe miệng Dương Phàm khẽ cong lên.



- Cái này



Nụ cười trên mặt Hứa phù sư đọng lại.



Tu sĩ xung quanh cũng giật mình, nháo nửa ngày, hai người bọn họ cạnh tranh, căn bản không trải qua chủ nhân phù bút đồng ý.



- Trình lão, dựa theo ước định trước đó, một trăm linh thạch, phù bút này là của ngài.



Dương Phàm nhấn rõ từng chữ, lời không chút gợn sóng nói.



Oa!



Lời vừa nói xong, đương trường lập tức ồ to. Tu sĩ cả Thúy Vi Cư đều bị kinh động.