Tiên Hồng Lộ
Chương 141 : Bất Yến vương phủ
Ngày đăng: 20:34 22/04/20
Theo một tiếng ồ to than thở, tất cả tu sĩ Thúy Vi Cư đều xôn xao cả lên.
- Một trăm linh thạch? Ta không nghe lầm chứ?
Trịnh Lão Tiên thân thể cứng đờ, vẻ mặt mừng rỡ khó hiểu gắt gao nhìn Dương Phàm.
- Ngươingươi có nói sai hay không?
Hứa phù sư khó có thể tin được, người tu tiên trên thế gian này có ai lại ngại nhiều linh thạch chứ?
Sinh ra nghi hoặc không chỉ có hai người, các tu sĩ vây quanh cũng ôm tâm tình đồng dạng. Hiện trường một trận tĩnh mịch, ánh mắt mọi người đều rơi trên người Dương Phàm đợi hắn xác định.
- Lẽ nào ta nói không rõ sao?
Dương Phàm nhấn mạnh ngữ khí nhàn nhạt nói:
- Dựa theo ước định trước đó một trăm linh thạch, Tử Thanh Hào Mao Bút này thuộc sở hữu của Dương mỗ, bán cho ai do ta định đoạt.
Trong lời nói mang theo vẻ lạnh nhạt kiên định để mọi người rõ ràng đây không phải nói nhầm mà là một chuyện thật thiên chân vạn xác.
- Dương dược sư quả thật thủ tín, lão phu không nhìn lầm người!
Trịnh Lão Tiên mừng như điên, đối với nhân phẩm Dương Phàm cũng tán thành nhất định. Đồng thời. trong lòng lão cùng sinh ra một tia cảm động nhàn nhạt. Nếu Dương Phàm không thủ tín, lấy lợi ích làm trọng, như vậy hôm nay lão còn đâu mặt mũi nữa.
Sau đó, hai người một tay giao hàng một tay giao linh thạch. Dương Phàm giao Tử Thanh Hào Mao Bút cho Trịnh Lão Tiên, người sau cũng giao dịch cho Dương Phàm một trăm linh thạch.
Hứa phù sư nhìn hai người giao dịch, sắc mặt cực kỳ âm trầm nhìn Dương Phàm vài lần, trong mắt phun ra hàn mang, sau đó phẫn nộ rời đi. Tuy rằng Dương Phàm đưa lưng về Hứa phù sư. nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hàm chứa sát khí của lão ta.
"Một tu sĩ Luyện Khí Kỳ nho nhỏ mà thôi."
Trong lòng hắn cười lạnh thật không để việc này trong lòng. Trận phong ba phù bút này đã chấm dứt, mọi người đều tản đi, Dương Phàm trò chuyện vui vẻ với Trịnh Lão Tiên, quan hệ giữa hai người không khỏi càng gần hơn.
Vốn Trịnh Lão Tiên còn muốn tăng thêm năm mươi linh thạch cho Dương Phàm. lại bị hắn cự tuyệt.
- Trịnh lão, lẽ nào ngài quên ước định giữa chúng ta?
Dương Phàm nhàn nhạt nói.
- Ha ha! Điều này đương nhiên ta nhớ kỹ.
Trịnh Lão Tiên liên tục gật đầu. cười nói:
- Bằng nhân mạch lão phu ở kinh đô, tim một thân phận khách liêu hay khách quý cho Dương dược sư quả thật dễ như trở bàn tay, chỉ là không biết đạo hữu có yêu cầu cụ thể gì.
Chỉ nói một câu, bọn họ liền vội vàng chạy một hướng trong vương phủ, ngay cả người lạ mặt như Dương Phàm cũng không kịp hỏi.
- Nhị nữ nhi Yến vương Vũ Văn Liệt là một kỳ nữ thiên phú dị bẩm, trên thông thiên văn, dưới hiểu địa lý. Chỉ là từ nhỏ thể chất quái dị, thân mang bệnh lạ. lại phát tác không định kỳ, ngay cả dược sư tu tiên giới cũng không thể trừ tận gốc.
Trịnh Lão Tiên giải thích.
- Lại còn có chuyện này?
Dương Phàm lộ ra dị sắc, lại bình thản nói:
- Theo ta thấy dược sư vương phủ cũng không hơn thế này, tu vi cao nhất mới Luyện Khí hậu kỳ.
- Dương dược sư có điều không biết. Kỳ thật trong Yến vương phủ còn có một vị ông Phương dược sư, là một trong tam đại thần y kinh đô có thần thuật khởi tử hồi sinh. Có người nói người nếu không chỉ y thuật cao siêu, bản thân còn là tu sĩ Ngưng Thần Kỳ.
- Dược sư Ngưng Thần KỲ?
Dương Phàm khẽ động dung, trong lòng sinh ra vài phần cố kỵ. Từ khi hắn bắt đầu bước vào tiên đạo còn chưa bao giờ thấy qua dược sư cấp bậc Ngưng Thần Kỳ.
- Nếu vị Đông Phương dược sư này được tôn xưng là một trong tam đại thần y kinh đô, vậy hắn không chữa được bệnh cho nhị quận chúa vương phủ hay sao?
Dương Phàm khó hiểu hỏi.
- Nếu như không có vị Đông Phương dược sư này, vậy sợ rằng nhị quận chúa đã bỏ mình từ lúc vài tuổi rồi. Tuy nhiên mặc dù bằng y thuật của ngài ấy, cũng chỉ có thể bảo trụ lại cho nhị quận chúa một mạng.
Trịnh Lão Tiên khẽ thở dài.
- Lúc này nhị quận chúa lại phát bệnh, không biết có gặp được hắn hiện thân hay không.
Hiển nhiên Dương Phàm sinh ra một ít hứng thú với vị Đông Phương dược sư thần bí này.
- Đông Phượng dược sư thân phận siêu nhiên, chỉ là treo một thân phận khách liêu ở vương phủ, đa phần thời gian cũng không ở bên trong phủ, ở kinh đô to lớn này, còn không có ai dám ước thúc ngài ấy.
- Tam đại thần y kinh đô, bất cứ một người nào đều là hạng người thân phân siêu nhiên, được giới thế tục cùng tu tiên giới cộng đồng ngưỡng mộ.
Trịnh Lão Tiên than thở, trong mắt lộ ra vài phần ngưỡng mộ kính nể.
- Thần y lại có thể nổi tiếng như thế, còn thông sát cả giới thế tục cùng tu tiên giới.
Dương Phàm thoáng có chút bất ngờ. đồng thời cùng thầm nghĩ:
"Không biết y thuật của mình so sánh với tam đại thần y kinh đô, ai mạnh ai yếu, lại cách xa bao nhiêu?"