Tiên Hồng Lộ

Chương 167 : Cận vệ của Dương Phàm

Ngày đăng: 20:35 22/04/20


Sử dụng lực công kích bao hàm lôi hỏa. Mặc dù lực công kích rất tùy ý. Nhưng đối vói Giáp Nhất Xuyên kỳ dưới tu sĩ mà nói cũng là trí mạng.



Cũng may Tích Đổng thân là dược sư, sử dụng linh đan bảo mệnh đúng lúc bảo vệ tâm mạch tuy nhiên nàng cũng cảm thấy bất lực đối với thương thế trong cơ thể đang dần dần lấy đi sinh mệnh lực kia.



Đúng lúc này một cỗ lực lượng tinh khiết giống như dòng nước ấm áp dũng mành chảy vào trong cơ thể làm cho thể xác và tinh thần nàng cũng trở nên ấm áp, sinh mệnh lực trong cơ thể lại có thể nhanh chóng tăng trưởng.



Biến hóa như thế khiến cho Tích Đổng kinh hãi vô cùng đồng thời trong lòng đại định, có Dương Phàm ở đây vậy tánh mạng của mình không còn đáng lo nữa. Nàng kinh hãi chính là lực lượng thần kỳ gần như có thể khởi tử hồi sinh của đối phương, chẳng những có thể nhanh chóng chữa trị những chỗ thương tổn trong cơ thể, thậm chí còn có thể bổ sung sinh cơ một mức độ nhất định.



Bàn tay Dương Phàm khoát lên trên bả vai nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại cảm thụ cái loại khoái cảm khi công lực tăng lên này quả thật không thể dùng từ ngữ nào có thể diễn tả được. Mới vừa rồi lúc trị liệu cho Hồ Phi thì công pháp Tiên Hồng Quyết của hắn đã thăng lên tới Ngưng Thần sơ kỳ đỉnh phong. Chỉ còn thiếu một bước là có thể bước chân vào cảnh giới trung kỳ. Tích Đổng tuy rằng tu vi không cao nhưng thương tổn lại rất nặng lực phá hoại cũng rất lớn mang đến cho Dương Phàm hiệu quả tăng lên rất khả quan. Sau một lát cánh tay Dương Phàm khoát lên vai nàng khẽ run lên, hơi thở trên người đã xảy ra một tia biến hóa mơ hồ, tốc độ trị liệu vô cớ tăng lên mấy lần, liên tục hít vào thở ra.



"Hô"



Ngay sau đó Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi chậm rãi thu hồi tay lại, hai mắt có vẻ thâm thúy trong sáng hơn cũng tăng thêm vài phần tự tin. Đồng thời hắn cũng vận chuyển Khô Mộc Công đến cực hạn để che dấu hơi thở biến hóa.



- Chữa trị xong!



Dương Phàm mĩm cười.



- Đã chữa tốt rồi sao?



Hai vị lão dược sư Luyện Khí đại viên mãn mở lớn hai mắt nhìn, trong mắt lộ ra nghi hoặc rất sâu. Tích Đổng mở mắt ra giật mình chớp chớp một cái. Rồi lập tức bắt đầu kiểm tra trạng thái thân thể mình, vẻ mặt càng lúc càng rung động. Sau một lúc khá lâu, Tích Đổng khôi phục lại bình tĩnh, vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái uyển chuyển đứng dậy cúi đầu thi lễ nói:



- Đa tạ thần y cứu giúp, nếu tiểu nữ không đoán sai khẳng định ngài chính là Dược sư truyền kỳ đã chữa khỏi kỳ bệnh thế gian cho Nhị quận chúa Yến Vương Phủ rồi



Dương Phàm không có phủ nhận, trong đôi mắt lộ ra ý cười đạm mạc:



- Tích Đổng tiểu thư quá khen là bằng hữu của ta đả thương cô, về tình về lý Dương mỗ cũng nên xuất thủ.



Tích Đổng liếc mắt nhìn Hồ Phi một cái cười nói:



- Nếu không có vị tiền bối này xuất thủ sợ rằng đến hiện tại tiểu nữ vẫn còn đang bị giam giấu trong thùng rồi. Không biết thân phận chân chính của Dương dược sư là gì?



- Ha ha!



Dương Phàm không kìm nổi liếc mắt nhìn Hồ Phi thêm một lần. Tâm tình vô cùng sảng khoái thầm nghĩ:



- Nếu không có người này xuất thủ ta cũng không thể đột phá nhanh như vậy.
- Nói cách khác ngoại trừ tị nạn ra ngươi không có dự tính bất cứ mục đích gì sao?



Dương Phàm lộ vẻ kinh ngạc hỏi.



Hồ Phi ngẩn ra rồi gật gật đầu.



- Được rồi! Một khi đã như vậy hay là ngươi đi theo làm trợ lý cho ta thế nào?



Dương Phàm lên tiếng đề nghị.



- Chuyện này



Hồ Phi nhướng mày có chút do dự nói:



- Ta khôngkhông thích nghe người khácđiều khiển.



Dương Phàm thầm than có chút thất vọng xem ra tên này đã quen tự do thích cuộc sống vô câu vô thúc.



- Bất quáthiếu ngươithiếu ngươi một nhân Tình hiện tại cũng không có việc gì liền đi theo ngươi vậy.



Hồ Phi lại làm ra một quyết định.



Dương Phàm nghe vậy cảm thấy mừng rỡ, cười ha ha nói:



- Thời gian sắp tới ta sẽ mở y quán cho nên những ngày sau này có lẽ sẽ gặp một chút phiền toái không bằng ngươi làm cận vệ của ta đi.



- Cận vệ?



Hồ Phi đại khái có thể hiểu ý tứ này, gật gật đầu đáp:



- Ta sẽở bên cạnh ngươinhiều nhấtnửa năm!



- Được! Một lời đã định!



Dương Phàm mở cờ trong bụng. Thời gian nửa năm đã là quá nhiều, còn có ba bốn tháng nữa là đến kỳ hạn ước định với Vân Vũ Tịch. Mà nửa năm thời gian đã vượt qua phạm vi này rồi.