Tiên Hồng Lộ

Chương 168 : Phi ưng màu bạc

Ngày đăng: 20:35 22/04/20


Thấy sự tình thành công nhu vậy khuôn mặt Dương Phàm lộ ra vẻ tươi cười sáng lạn.



- Chỉchỉ nữa năm thôi.



Hồ Phi gật gật đầu trong lòng lại mơ hồ có một loại cảm giác không hay. Trịnh Vân Phi đều thu cuộc đối thoại giữa hai người vào trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.



Một cường giả Ngưng Thần Kỳ cứ như vậy trở thành cận vệ của Dương Phàm. Kết quả như vậy khiến cho Trịnh Vân Phi không chỉ ngạc nhiên thán phục mà còn không thể tưởng tượng nổi, ở trong mắt hắn tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đều là tiền bối nhất cấp cho dù là gia gia mình nhìn thấy cùng phải kính sợ vô cùng. Mà Hồ Phi trước mắt này lại là tu sĩ Ngưng Thần KỲ cường đại nắm giữ lực lượng lôi hỏa đáng sợ.



"Nếu ta có cận vệ như vậy chẳng phải là có thể ngang dọc kinh đô sao?"



Trịnh Vân Phi không khỏi trong lòng hâm mộ và cảm thán đồng thời càng bội phục Dương Phàm sát đất.



- ừ, hiện tại chúng ta sẽ thương nghị một chút những vấn đề chi tiết.



Dương Phàm cười tủm tỉm nói.



- Ngươi.,. ngươi nói đi.



Hồ Phi đáp.



Dương Phàm trầm ngâm một lát rồi nói:



- Trong vòng nửa năm này bình thường ngươi không được rời xa ta một tấc luôn bảo trì ở bên cạnh ta trong phạm vi hai mươi trượng. Dưới một số tình huống đặc biệt ngươi có thể cách xa ta nhưng không thể vượt quá phạm vi một dặm. Không được ta cho phép thì không được tự tiện rời đi. Nếu ta bị công kích ngươi phải cố gắng hết sức để bảo hộ ta. Nếu địch nhân có ý đồ phát động công kích với ta ngươi có thể tùy tình huống mà chủ động công kích trước, đồng thời sau khi Dương mỗ mở y quán ngươi cùng cần đảm nhận chức trách trấn thủ y quán.



- Chỉchỉ những việc này sao?



Hồ Phi sau khi nghe xong liền hỏi.



- ừ, trên cơ bản chính là ba điểm. Đối với ngươi mà nói hẳn là không khó.



Dương Phàm lộ vẻ than vãn nói:



- Tin tưởng trong lúc này hơn phân nửa sẽ có cơ hội cho ngươi xuất thủ.



- Đánhđánh nhau ta khôngkhông sợ!



Hồ Phi vẻ mặt tự tin nói.



- Ha ha!




- Chúng ta đi vào.



Dương Phàm vẻ mặt không chút thay đổi nói. Nếu đã đến đây đương nhiên không thể không vào một chút. Sau khi tiến vào y quán, nơi đi qua là một mãnh kiến trúc cung điện tráng lệ phong cảnh lịch sự tao nhã còn có thể nhìn thấy một số cô gái dung mạo thanh tú mặc y phục giống như cung nữ lại vừa có thiên hướng như nữ phó (nữ y tá vậy), đối với nam giới có lực hấp dẫn không nhỏ.



- Nơi này thật sự có thể trị thương cho người tu tiên sao?



Dương Phàm có chút hoài nghi, vô thanh vô tức triển khai cảm quan. Sau một lát hắn khẽ thở ra một hơi mặt lộ vẻ quái dị thản nhiên nói:



- Không cần xem chúng ta đi!



- Dương đại ca! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?



Trịnh Vân Phi có chút khó hiểu nói.



- Nơi này đích xác có một số Dược sư Tu Tiên giới. Tuy nhiên đều đọa lạc trong vinh hoa phú quý của thế tục giới trầm mê tửu sắc với quyền lợi.



Dương Phàm không do dự không sợ hãi nói, lại cũng không có biểu lộ ra vẻ khinh thường hay trào phúng nào.



Đường tu tiên gian khổ mênh mông không bờ bến ai có thể đạt được trường sinh đây?



Nếu kết quả cuối cùng nhất định là trăm năm tuổi thọ hầu như không còn hóa thành một đống đất màu vàng, thì còn ai có thể kiên trì đi tiếp nữa?



Những Dược sư Luyện Khí Kỳ bậc thấp trong Thiên Vân Y Quán này thiên phú cũng không được tốt lắm, đường tu tiên vô vọng. Bọn họ không cầu tiến tới liền dừng lại trong thế tục giới, quán to lộc lớn, chữa bệnh cho người hưởng thụ vinh hoa phú quý nơi thế tục.



Đương nhiên, nơi này có Dược sư Tu Tiên giới cũng có thể trị thương cho người tu tiên. Lúc mặt trời sắp xuống núi, Dương Phàm về tới Yến Vương Phủ. Tiến vào Hàm Trữ Cư. Dương Phàm lập tức quay về phòng của mình.



"Ngoại trừ Thiên Ân Dược Các ra, ba y quán có uy tín nhất ở kinh đô đều đi tham quan rồi. Mấy ngày kế tiếp ta sẽ bắt đầu lên kế hoạch thành lập y quán của chính mình."



Dương Phàm thấp giọng khẽ nói, tâm thần tiến vào Tiên Hồng Không Gian thấy được không ít linh dược và thiên tài địa bảo đã có thể thu hoạch. Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị suy tư đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió cấp bách.



"Vù"



Một phi ưng màu bạc bay qua ngoài cửa sổ.



- Ồ?



Trong mắt Dương Phàm hiện lên một tia dị sắc.