Tiên Hồng Lộ
Chương 177 : Khởi tử hồi sinh
Ngày đăng: 20:36 22/04/20
- Thần y chó má, cha ta bị hại chết ngươi mới giả mù sa mưa đi ra. Trời đánh!
Thư sinh thanh niên giận dữ chỉ trích, trong mắt đầy căm hận bộ dạng kia thật hận không thể nuốt sống Dương Phàm.
- Hu hu hu! Là ngươi, là ngươi hại chết phụ thân ta! uổng cho ngươi còn xưng thần y không dám trị bệnh cho cha ta. để lão nhân gia chết không nhắm mắt!
Thiếu nữ khóc đến hai mắt sưng đỏ quỳ gối trước cáng nhào vào lòng người chết liên tục gào khóc bi thảm tới cực điểm.
- Các vị hương thân phụ lão các người đều phân xử công bằng đi. Người như vậy, còn dám xưng là thần y. Y quán như vậy, làm sao dám lập ở kinh đô dưới chân thiên tử?
Thanh niên thư sinh chắp tay với người xem náo nhiệt xung quanh, căm phẩn sôi trào nói
- Đúng vậy, người như vậy sao có tư cách xưng là thần y? Chúng ta có thể đi công đường làm chứng cho ngươi.
Bên cạnh lập tức có người chỉ trích.
- Đại phu y quán nàv thật là táng tận thiên lương, vừa mở y quán liền hại chết một người. May mà ta không để lão cha tuổi thất tuần tới đây xem bệnh.
Bên ngoài y quán thành một mãnh hỗn loạn, mọi người đều bàn tán chỉ trích Dương Phàm cùng với Tiên Hồng Y Quán.
Đương nhiên, có hộ vệ ngăn cản bọn họ chỉ có thể mắng mà thôi.
- Bình tĩnh.
Rốt cuộc Dương Phàm cũng nói:
- Các ngươi trình diễn cũng không kém lắm.
Giọng nói hắn không lớn nhưng ẩn chứa một loại trào phúng trắng trợn thâm nhập tận cốt tủy linh hồn. Nhất thời mọi người đều an tĩnh lại, thanh niên thư sinh cùng thiếu nữ như bị đánh trúng yếu hại nhất thời im tiếng, chỉ cảm thấy một cỗ uy áp bức thẳng vào lòng. Ngẩng đẩu nhìn lên ánh mắt sắc bén của Dương Phàm dường như xuyên thủng linh hồn bọn họ.
- Hừ! Mặc kệ ngươi nói thế nào, cha ta chết ở y quán các ngươi, đây là chuyện thật không cần tranh cãi.
Thanh niên thư sinh nghiêm mặt nói.
- Hắn đã chết?
Dương Phàm nhếch miệng cười quay đầu nhìn lão nhân trên cáng rõ ràng có chút không tin.
- Cha ta đã tắt thở rồi, đại phu cũng đã xem qua lẽ nào ngươi tự xưng thần y còn muốn chối cãi?
Thanh niên thư sinh hùng hổ nói sau đó nâng tay thu hút mọi người xung quanh, nghiêm nghị nghĩa khí nói:
- Phía sau ta có ngàn ngàn vạn vạn bách tính làm chứng, ngay cả ngươi có khẩu tài miệng đồng răng thép cũng không cách nào thay đổi sự thật này.
- Đã chết hay không, vậy cũng phải để y giả tới phán định.
Dương Phàm cười lạnh nói ngồi xuống vươn tay đặt trên chủ mạch bị bệnh.
Sau một lát, hắn trầm ngâm nói:
- Lão nhân gia, vốn ngài đã ở bên bờ vực tử vong, là ta kéo lão trở về từ quỷ môn quan.
Dương Phàm vừa rót vào đám sương sinh mệnh vừa cười ha ha nói. Dương Phàm không nói cho lão nhân biết hắn đã chết bởi vì chuyện này có chút kinh thế hãi tục sợ rằng đối phương không tiếp thụ được. Huống hồ ở tu tiên giới linh hồn bất diệt sẽ không tính là chân chính chết đi.
- Đa tạ thần y!
Lão nhân ho khẽ một tiếng, cảm khái nói:
- Không lâu trước ý thức của ta đã rơi vào bóng tối còn tưởng rằng đã chết rồi.
- Xin hỏi hai vị này là con cháu của ngài?
Dương Phàm chỉ vào thanh niên thư sinh cùng thiếu nữ đối diện, hỏi lão nhân.
- Bọn họ?
Lão nhân mê man nhìn hai người, lắc đầu nói:
- Ta không nhận ra bọn họ.
Tiểu lão nhi chỉ là một tên ăn mày lưu lạc mà thôi.
- A!
Thanh niên thư sinh cùng thiếu nữ mặt như tro tàn. Mấy người phụ trách nâng cáng đều cả kinh, thầm nghĩ không tốt
- Chạy mau!
Dương Phàm quát lạnh một tiếng:
- Bắt bọn họ lại!
"Soạt!" một tiếng, mười mấy hộ vệ gần đó liền tràn lên hàn quang binh khí lấp lóe dưới ánh mặt trời, tản ra sát khí đáng sợ. Không dám chống lại, thanh niên thư sinh cùng thiếu nữ và những người liên can đều bị hộ vệ bắt sống.
- Trói bọn họ lại sau đại điển khai trương mới thẩm vấn.
Dương Phàm phân phó.
- Ngươi không phải triều đình cũng không phải bộ khoái, không có quyền bắt giữ ta! Ngươi không nhìn vương pháp hay sao!
Thanh niên thư sinh bị trói quát lên.
- Vương pháp?
Dương Phàm nao nao. cảm thấy buồn cười ở trong trí nhớ của hắn dường như không có hai chữ này. Đúng lúc này, một tiếng hô rõ to vang khắp toàn trường:
- Yến vương đến!