Tiên Hồng Lộ
Chương 22 : Không phân thiện ác
Ngày đăng: 20:31 22/04/20
Giờ phút này, ở trong mắt ba người, Dương Phàm giống như một vị Bồ Tát sổng phố độ chúng sinh, làm cho người ta không kìm lòng được sinh ra kính trọng.
Nam Cung Vũ cũng không đành lòng nói:
- Dương Dược sư, người đã cố ý muốn trị liệu, lão phu cũng không thể cự tuyệtChỉ là, lát nữa nếu ngươi không chống đỡ được, xin tuyệt đối không cần miễn cưỡng.
Dương Tuệ Tâm cũng lo lắng nói:
- Đại ca, nên nghe lời khuyên của Nam Cung đại hiệp, đừng cậy mạnh.
- Điểm này các ngươi yên tâm.
Dương Phàm tự tin cười, hắn thầm nghĩ: "Ưu thế lớn nhất của ta chính là năng lực khôi phục, đừng nói trị liệu một đại hiệp, cho dù trị liệu mười Võ Thánh cũng dư dả."
Nam Cung Vũ trước mắt tuy rằng gân tay bị đứt, một chân bị gẫy nhưng nội lực cùng nguyên khí không bị phế bỏ.
Nếu Dương Phàm không nhìn nhầm, người này là võ giả Tiên Thiên của thế tục giới, nếu không tính thần thông và pháp thuật thì chính là cấp bậc ngang với Ngưng Thần Kỳ của Tu Tiên Giới.
Người có thực lực cường đại được trị khỏi bệnh, mức độ tu vi Dương Phàm tăng lên cũng lại càng lớn.
Từ mẫu thân, đến con chó xám, đến Thiết Ngưu, rồi lại tới võ giả Tiên Thiên trước mắt này.
Dương Phàm mấy lần nghiệm chứng, thực lực đối tượng được trị liệu tháp hơn mình, như vậy hiệu quả rất kém. Nếu là đồng cấp, hiệu quả khá tốt, nếu đối tượng thực lực mạnh hơn mình thì hiệu quả lại càng tốt
Vừa rồi, hắn dùng Ngọc Cốt Thuật trị chân bị gẫy xương của Nam Cung Vũ, chỉ cảm thấy thực lực đột nhiên tăng mạnh, không ngờ một hơi đột phá đến Luyện Khí Kỳ.
Đây là loại thần tốc cỡ nào?
Đương nhiên, không thể phủ nhận trong này cũng có liên quan đến linh hồn cảnh giới của Dương Phàm.
Nếu là dưới tình huống bình thường, Dương Phàm ít nhất phải tu luyện thời gian một năm, trải qua linh khí tích lũy lâu dài mới có thể từ khí cảm đột phá đến Luyện Khí Kỳ.
- Phàm ca, ngươi cũng không nên quá nhân từ. Có một số người xấu không thể dễ dàng cứu chữa.
Dương Phàm nghe lời này không khói âm thầm buồn cười. Mấy người này thật sự cho rằng mình là hạng ngu ngơ không biết đối nhân xử thế.
Hắn ở Tu Tiên Giới tàn khốc sống mười mấy năm, làm sao mà ngay cả đạo lý cơ bản đó cũng không hiểu chứ.
- Ta nếu là y sư thì chẳng phân biệt thiện ác, thế nhân đều có thể cứu. Nếu gặp được loại hạng người lấy oán trả ân, ta chẳng những phải chữa thương thân thể mà càng phải trị linh hồn, cứu vớt kẻ lạc đường.
Dương Phàm cười tủm tỉm nói, trong mắt hiện lên một tia thần quang làm người ta khó thể nắm chắc.
Hắn ngược lại rất chờ mong gặp được cái hạng lấy oán trả ơn nàyDương Phàm không ngại "Trị liệu" cho hắn nhiều lần.
Nhìn nụ cười sáng lạn của Dương Phàm, mấy người ở đây không kìm nổi rùng mình một cái.
"Có lẽ Dương Dược sư này cũng không phải đơn giản như tưởng tượng của ta. Hắn dù sao cũng là người trong tiên đạochỉ là, tinh thần y sư của hắn như vậy, vô tư kính dâng, thực làm cho người ta lòng sinh kính nể!"
Nam Cung Vũ thầm nghĩ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng Dương thị:
- Phàm nhi, Trong nhà có khách tới, nói là đến từ Dương gia bảo, cùng ngươi có quen biết.
- Dương gia bảo?
Dương Phàm khẽ rùng mình, đứng tại chỗ trong giây lát, sử dụng Khô Mộc Công thu liễm tu vi đến mức tận cùng.
Người Dương gia bảo tới, lại nhận biết mình, sẽ là ai đây nhỉ?
Khách đến từ Dương gia bảo, chẳng lẽ là tiên sư
Đám người Nam Cung Vũ đều kinh dị.