Tiên Hồng Lộ

Chương 255 : Cửu u cốc - Bí Cảnh tận thế

Ngày đăng: 20:38 22/04/20


Tổng cộng có ba đường huyết hà kinh thiên từ trên Huyết Nhật thật lớn giữa bầu trời ầm ầm đổ xuống mặt đất. Nhất thời toàn bộ Bí Cảnh sơn băng địa liệt, con sông đổi dòng, lũ bất ngờ nổi lên, cuồng phong gào rít, phong vân biến ảo. Điều này cũng chỉ là dẫn phát thiên tai, cũng không đủ gây sợ hãi đối với người tu tiên. Chân chính đáng sợ chính là huyết hà đầy trời mãnh liệt kia với nghệ thiên chi thế, quét ngang toàn bộ Bí Cảnh.



Thất Thải Thành Bảo chính là địa điểm cao nhất ở trung tâm, cũng khó có thể tránh né vận mệnh. Trong huyết hà cuồn cuộn kia có vô số cô hồn lệ quỷ không ngừng gào thét. Thi thoảng còn có một số lệ quỷ bay lên giữa không trung, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ. Tình cảnh như thế khiến cho chúng tu sĩ của các thế lực đang ở Thất Thải Thành Bào nhất thời lâm vào hỗn loạn.



- Mau triệu tập tất cả tu sĩ, tập họp ở hoàng cung của dân bản xứ!



Hai vị thủ lĩnh của liên minh. Huyết Ma lão ngũ và Nhạc Bá bắt đầu ra lệnh.



- Huyết hà sắp tràn tới nơi này, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng!



Vũ Văn Nhu rốt cục phản ứng lại, vội vàng ra lệnh cho Vũ Văn Lân tập hợp chúng tu sĩ của quân mình lại. Đúng lúc này, ngoài Thất Thải Thành Bảo hơn trăm trượng có một gã tu sĩ Ngưng Thần Kỳ đang lao về phía này đột nhiên lại ôm đầu kêu thảm thiết, dường như đã bị một thương tổn vô hình nào đó.



Đùng!



Mất đi sự điều khiển của chủ nhân, pháp bảo và chủ nhân của nó đều rơi vào giữa huyết hà kia. Sau đó, huyết hà kia liền xuất hiện vài cảnh giãy dụa nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại. Một gã tu sĩ Ngưng Thần sơ kỳ đã chết đi một cách bí ẩn như thế. Điều này khiến người ta không rét mà run.



Bốn phía Thất Thải Thành Bảo đều là biển máu vô biên vô tận đang tràn tới nơi này với một tốc độ đáng sợ. Tên tu sĩ vừa rồi có lẽ vị một nguyên nhân nào đó mà lưu lại bên ngoài, kết quả là bị biến hóa bất ngờ của Huyết Nhật làm cho không kịp chạy về Thất Thải Thành Bảo cho nên bị biển máu tràn tới.



- Không ổn! Huyết hà sẽ nhanh chóng ập tới đây!



Khuôn mặt Vũ Văn Nhu lộ ra vài tia kinh hoảng và bất lực. Trong hoàn cảnh giống như ngày tận thế như thế này, dù là người bình tĩnh hơn nữa cũng khó tránh khỏi hoảng hốt.



- Không sợ. có tường thành cứng rắn của Thất Thải Thành Bảo ngăn cản huyết lãng kia tạm thời không thể hoàn toàn bao phủ nơi này!



Đúng lúc này, Dương Phàm đi tới bên người nàng khẽ vỗ vai an ủi nói. Vũ Văn Nhu khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm có chút ngượng ngùng nói:



- Hoàn cảnh thật đáng sợ, ta nhất thời hoảng hốt khiến Dược sư chê cười rồi!



Dương Phàm thấy thần sắc của nàng như thế thì thấy hơi buồn cười. Ngay cả thân thể đều đã cấp cho hắn rồi mà hiện tại còn làm ra vẻ như thế!



Có lẽ cảm nhận được hàm ý khác trong vẻ tươi cười của Dương Phàm, khuôn mặt Vũ Văn Nhu hơi ửng đỏ vội vàng nói sang chuyện khác:



- Chúng ta mau tập hợp lại với các thế lực khác đi!



- Được!



Dương Phàm gật gật đầu sánh vai đi cùng Vũ Văn Nhu ánh mắt hơi nhìn về phía khuôn mặt nàng. Trong cảnh Huyết Nhật buông xuống, biển máu mãnh liệt gào rít tận trời, từ góc độ này nhìn sang khuôn mặt như ngọc của Vũ Văn Nhu. Dương Phàm có một cảm giác đặc biệt ấm áp, áp lực trong lòng cũng nhẹ đi vài phần. Vũ Văn Nhu cũng không được tính là nữ nhân tuyệt sắc khuynh thành nhưng tính cách bình tĩnh dịu dàng và đôi mắt sáng tràn đầy trí tuệ khiến cho nàng có một khí chất và mị lực độc đáo.



- Mong Dương Dược sư tự trọng!



Sắc mặt của Vũ Văn Nhu bình tĩnh như nước, trong giọng nói cũng lộ ra vài phần lãnh đạm. BỊ Dương Phàm nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng vừa thẹn vừa giận. đồng thời đáy lòng cùng dần cảm thấy thất vọng.



- ừm, ta hiểu rồi!



Dương Phàm thở dài một hơi, khẽ gật đầu. Quan hệ của hắn và Vũ Văn Nhu ở trong Bí Cảnh này cũng chỉ là một duyên phận mong manh. Chờ khi vượt qua Cửu u Bí Cảnh rồi, Dương Phàm vẫn là đệ nhất thần y ở Kinh đô, Vũ Văn Nhu vẫn là Nhị tiểu thư của Vũ Văn gia. Hai người chưa từng có nhiều liên lụy, đều sẽ trở lại với cuộc sống thường nhật của riêng mình.



Theo sau, con cháu của Dương gia và Vũ Văn gia đều tập trung lại một chỗ. Sau đó, Vũ Văn Nhu và Dương Vũ quyết định dẫn mọi người đi về phía hoàng cung của dân bản xứ. Dọc đường đi, mọi người có thể thấy từng đội từng đội tu sĩ cũng đang hướng về phía đó đi tới.



Ầm!



Đúng lúc này, Huyết Nhật giữa bầu trời đột nhiên run lên. lại buông xuống thêm mấy dòng nước. Giờ khắc này toàn bộ đại địa đều bắt đầu chấn động kịch liệt, có thể nói là kinh thiên động địa.



Khóe mắt Dương Phàm không khỏi nhíu lại nhìn về Huyết Nhật thật lớn kia. Có mấy dòng từ trên đổ xuống bắt đầu lan tràn ra khắp toàn bộ Bí Cảnh.



- Mộthaiba dòng.


- Mọi người cùng tiến lên, đối phó với con huyết điểu này!



Rất nhanh, dưới sự lãnh đạo của hai nhân vật thủ lĩnh chính ma, chúng tu sĩ đã cùng nhau chém giết con cự điểu kia. Nhưng tốc độ của nó quá nhanh, đa số công kích đều không thể đánh trúng nó. Mỗi lần nó lóe lên, ít nhất có thể tiêu diệt được một hai gã tu sĩ. Trong quá trinh chém giết, những lệ quỷ ở gần đó cũng bắt đầu lao nhanh về phía này.



- Tốc chiến tốc thắng, bằng không tất cả chúng ta cũng đừng mong sống sót!



- Tất cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mau tới tham chiến!



Rất nhanh, trong số này đã có tám chín tu sĩ Trác Cơ Kỳ gia nhập cuộc chiến. Tên chiến cuồng Hồ Phi đương nhiên không thể đứng ngoài. Lôi hỏa lực xẹt qua giữa hư không không ngờ khiến con huyết điểu này rất kiêng kỵ.



Chiến đấu nhanh chóng được triển khai, đủ loại quang mang lóe lên cho thấy sự kịch liệt của cuộc chiến này. Nhưng mà tốc độ của con huyết điểu này thật sự quá nhanh, mọi người khó có thể uy hiếp tới nó. Ngược lại, mỗi lần nó công kích đều mang theo một mãng mưa máu đầy trời khiến những tu sĩ có tu vi dưới Trúc Cơ Kỳ phải luống cuống tay chân.



Hơn nữa theo thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều lệ quỷ lao tới nơi này, số lượng gần như không có giới hạn. Đám tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lại nóng lòng như lửa đốt. Nếu không thể giết chết con cự điểu này sớm thì tất cả mọi người đểu táng thân nơi này.



- Cứ tiếp tục thế này thi cũng không phải là biện pháp.



Dương Phàm đưa mắt nhìn về đám lệ quỷ, bốn phía đang càng lúc càng đông. Ngay tại khi hắn đang trầm tư thì từ phía bên trái, một đạo thanh ảnh bạch sắc với tốc độ không thua kém con cự điểu kia chút nào đang nhanh chóng lao về phía này. Không ít người đều đã nhận ra, đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy một gã nam tử mặc áo trắng, lưng đeo bảo kiếm đạp không lao tới, giống như một thần nhân.



- Là hắn!



Trong lòng Dương Phàm bỗng nhiên nảy lên, đồng thời mấy tên tu sĩ khác cũng đã nhận ra thân phận của hắn. Đám người Vũ Văn Nhu đêu lộ ra dị sắc. Tu sĩ của bốn đại thế lực ở Kinh đô đều hiểu biết sơ sơ với Vô Song.



Thần sắc của Vô Song lãnh đạm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con huyết điểu kia. Đột nhiên, thân hình con huyết điểu này không tự chủ được run lên, dường như cảm nhận được một sự uy hiếp rất lớn.



Bá!



Thân hình Vô Song chợt lóe lên, biến mất tại chỗ sau đó lại xuất hiện ở bên cạnh con huyết điểu kia.



Phong Độn Thuật!



Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ KỲ ở nơi này đều biến sắc, chợt thấy mừng rỡ vô cùng. Nếu đã nắm giữ được độn thuật như thế này thì việc chém giết con huyết điểu này sẽ nắm chắc thêm vài phần.



Hô!



Vô Song đi vào bên cạnh con huyết điểu này, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng. Khí kình màu bạc đè ép cả khu vực này, như mang theo oai lực của cả thiên địa đánh về phía con huyết điểu kia.



Không biết vì sao, tốc độ phi hành của con huyết điểu kia dù nhanh nhưng gặp phải một chưởng của Vô Song thì thân hình như có vẻ chậm lại rất nhiều, dường như bị một cái gì đè nén.



Ầm!



Huyết điểu đối mặt với một chưởng này, lập tức phát ra một đạo tê rống thê thương, thân thể khổng lồ của nó bị đánh văng ra mấy trượng, xem ra đã bị chút thương tổn nhưng cũng không coi là trí mạng. Mà lúc này, sau lưng nó lại truyền tới một tiếng sấm động. một mãnh lôi hỏa màu đỏ nhạt hình thành một tấm lưới lớn. đánh thẳng về phía đầu của nó. Lập tức. một tiếng kêu thảm thiết hơn nữa phát ra từ trong miệng của con huyết điểu này khiến khí huyết của chúng tu sĩ cũng phải bốc lên.



Uy lực hủy diệt đáng sợ của lôi hỏa lực đồng thời cũng khắc chế lực lượng của huyết ma đạo. Thân thể huyết điểu lập tức cứng đờ, lại phát ra mấy tiếng tê minh vô lực, cái đầu cũng đang tan ra nhanh chóng. Thân mình nó bốc ra một màn khói độc màu đen. Chỉ mấy hô hấp sau, thân thể khổng lồ của nó đã bị chìm vào trong biển máu.



Hô!



Chúng tu sĩ thở dài một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thi thể của con huyết điểu kia.



- Ha ha còn kiêu ngạo nữa không. Nếu không phải tốc độ của nó quá nhanh thì lão tử đà sớm làm thịt ngươi rồi!



Hồ Phi đác ý cười nói.



- Hừ!



Vô Song đứng một bên lạnh lùng nhìn.