Tiên Hồng Lộ
Chương 256 : Cửu u cốc - Cao giai mở đường
Ngày đăng: 20:38 22/04/20
Theo một tiếng hừ lạnh của Vô Song, tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ uy áp và một cỗ băng lãnh lạnh thấu xương, không kìm nổi phải rùng mình một cái. Ngay cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không phải là ngoại lệ. Từ khí tức và uy áp của người trước mặt này tản ra dường như đã vượt xa cấp bậc như của Nhạc Bá.
Trong mắt hắn có một loại ý tứ như đứng từ trên cao nhìn xuống.
Mấy tên tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nơi này cũng âm thầm kinh hãi, đa số mọi người cũng không biết lai lịch của Vô Song. Họ Phi nhìn chằm chằm vào nam nhân mặc áo trắng này, không khỏi nắm chặt quyền đầu hưng phấn nói:
- Vô Song, ngươi tới đúng lúc lắm! Lão tử nhớ ngươi chết mất! Chờ ra khỏi biển máu này chúng ta lại đánh một trận. thế nào?
Vô Song? Nam nhân áo trắng này chính là Vô Song? Quả nhiên đáng sợ!
Huyết Ma lão ngũ và lão thất liếc nhìn nhau một cái. Khi còn ở Thất Thải Thành Bảo, từ Thạch Thiên Hàn, bọn họ đã nhận được một tin tức: Một nhân vật còn đáng sợ hơn ba đại tân tú của Hải Dương Quốc vài phần. Giờ phút này, khi bọn họ chân chính nhìn thấy Vô Song thì càng sợ hãi hơn với uy áp vô hình của hắn.
- Không!
Vô Song lắc đầu. lãnh đạm nói:
- Ngươi kém ta quá xa
- Cái gì? Ngươi dám xem thường lão tử?
Hồ Phi lập tức nổi giận, nhe răng trợn mắt, thậm chí có xu thế lập tức cuồng bạo. Thái độ của Vô Song quả thật đã động tới lòng tự trọng của người khác, hơn nữa lại còn trực tiếp nói ra lời ấy.
- Lúc trước đánh không lại ngươi là vì tu vi của lão tử lúc ấy thấp hơn. Hiện tại lão tử đã tiến nhập Trúc Cơ Kỳ, nhất định phải đòi lại sụ thất bại lần đó!
Hồ Phi trực tiếp bay tới trước mặt Vô Song, hai tay chống nạnh, bộ dáng ngang ngược nói
- Ngươi thật sự muốn đánh?
Vẻ mặt Vô Song lộ ra nét trầm ngâm.
- Đúng!
Hồ Phi liên tục gật đầu.
- Ngay lúc này?
Khóe miệng Vô Song hơi nhấc lên, nhìn qua biển máu vô tận bốn phía, lệ quỷ cuồn cuộn đang không ngừng áp tới nơi này.
- Hiện tại thì hiện tại. ai sợ ai?
Hồ Phi không do dự nói.
- Không được!
Một thanh âm đột nhiên vang lên. Người lên tiếng chính là Dương Phàm.
- Vì sao?
Hồ Phi khó hiểu hỏi lại.
- Nơi đây có lệ quỷ vô cùng vô tận, chậm thêm chút thì biển máu sẽ dâng lên tới trăm trượng. Đến lúc đó các ngươi cũng sẽ phải táng thân trong biển máu này!
Dương Phàm vội vàng nói.
Giờ phút này, lệ quỷ liên miên không dứt đã đánh tới. Nhưng những người còn lại cũng đều là tinh anh chân chính, liên hợp với nhau nên cũng không quá khó khăn ngăn cản.
- Cái này
Hắn không cần nghe cũng đã biết điều kiện mà Vô Song muốn nói. Đối với một võ si như Vô Song mà nói, hấp dẫn trí mạng đối với hắn trên thế giới này chỉ có một. Đó chính là đối thủ!
- Không sao! Ta hiện tại rất muốn mở đường cho các ngươi!
Ánh mắt Vô Song đảo qua chúng tu sĩ:
- Các ngươi có đồng ý không?
- Đồng ý! Đồng ý!
Đám tu sĩ còn lại nao nao, rốt cuộc phản ứng lại. Có người trong mắt còn hiện lên vẻ mừng như điên. Có tu sĩ cao giai mở đường, có thể vượt qua phiến biển máu vô tận này rồi!
Dương Phàm không khỏi cười khổ! Tên Vô Song này không ngờ lại coi trọng hắn như thế!
- Tiền bối. chúng ta xin dẫn đường cho ngài.
Vẻ mặt của Huyết Ma lão ngũ cung kính nói.
- ừm!
Vô Song gật gật đầu, thân hình chợt lóe lên, lơ lửng giữa không trung, phóng xuất ra cỗ khí tức đặc thù mà mọi người ẩn ẩn đều có thể cảm nhận được! Sau đó, mười mấy người còn lại cùng nhau xuất phát. Kết quả là dọc đường đi vô cùng thông thuận! Đám quỷ lệ phụ cận hùng hùng hổ hổ chạy tới nhưng cảm nhận được khí tức của Vô Song liền lập tức trốn chạy.
- Tu sĩ cao giai không ngờ cường đại như thế!
Vũ Văn Lân kính sợ nhìn về phía Vô Song.
- Hừm. một ngày nào đó ta sẽ đòi lại
Bộ dáng của Hồ Phi buồn bực. Đối với sự tồn tại của Vô Song cảm giác rất khó chịu.
Chỉ có Dương Phàm là vẫn bình thản. Nếu nói tới tu sĩ cao giai thì hắn còn kém khá xa. Nhưng Tiên Hồng không gian của hắn lại có một khôi lỗi với thực lực tương đồng với tu sĩ cao giai!
Khôi lỗi cao giai!
Sau khi có được nó, dù Dương Phàm gặp phải tu sĩ Kim Đan Kỳ cũng không ngạc nhiên như trước.
- A.
- Tới rồi, phía trước chính là Cửu u Cốc!
Huyết Ma lão ngũ đột nhiên lên tiếng.
Mọi người ngưng mắt nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy vài dặm xa, có một địa phương bị một mãnh sương mù màu trắng bao phủ. Mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của một sơn cốc. Quả nhiên, phiến đại địa thần bí này không bị biển máu nhấn chìm.
- Cửu u Cốc? Chính là nơi này sao?
Vô Song biến sắc, chăm chú nhìn chằm chằm về phía đó. Ánh mắt hắn không ngừng nhấp nháy. Nghe giọng điệu của hắn thì dường như đã từng tới nơi này.
- Bẩm tiền bối. chính là nơi này!
Huyết Ma lão ngũ cung kính nói.
- Hẹn tái ngộ!
Thân hình Vô Song chợt lóe lên, hóa thành một đạo bạch ảnh hướng về Cửu u cốc bay tới. Chỉ nửa khắc sau. hắn đã biến mất.