Tiên Hồng Lộ

Chương 26 : Dược sư tiên tử

Ngày đăng: 20:31 22/04/20


Lâm Vũ cười tươi như hoa, khóe miệng hơi kéo lên:



- Tiểu tử vô tri, Xích Độc đan trong cơ thể ngươi có phải phát tác hay không, có cảm giác



gì?



Dương Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể ấm áp dào dạt, từng đám sương sinh mạng trừn ngập các nơi trong cơ thể, tăng thêm vài tia ấm áp.



- Đâyđây thật sự là Xích Độc đan sao?



Dương Phàm rốt cục không kìm nồi kinh ngạc trong lòng, không khỏi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn phía Lâm Vũ.



Lâm Vũ nghe lời này, lại thấy ánh mắt hoài nghi của Dương Phàm không khỏi ngẩn ra, khẳng định chắc chắn nói:



- Đây đương nhiên là Xích Độc đan, không thể giả được.



NhưngDương Phàm phát hiện cảm giác không đúng. Không có loại thống khổ muốn sống không được, cảm thụ lại là ấm áp như thế.



- Ngươi xác định không lấy sai đan dược?



Ánh mắt hoài nghi của Dương Phàm chuyển thành hoài nghi, nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ.



- Làm sao có thể?



Lâm Vũ rốt cục phát hiện sau khi Dương Phàm ăn một viên Xích Độc đan thật sự không có việc gì.



Đối phương chỉ là một người thường, nếu ăn vào Xích Độc đan chân chính, như thế nào có thể không có phản ứng.



Trừ khiViên Xích Độc đan kia thật sự có vấn đề.



- Tiểu thư. Ngươi khẳng định lấy sai đan dược rồi. Vừa rồi sau khi ta nuốt viên thuốc kia thì cảm giác cả người tinh lực dư thừa, một dòng nước ấm chảy trong cơ thể, thoải mái cực kỳ.



Dương Phàm bộ dạng rất hường thụ.



Hắn đột nhiên nhớ tới vấn đề có liên quan đến thể chất mà Thánh Liệu Thiên cùng Luyện Khí Thiên có nhắc tới. Sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, chính mình dường như có được "Thánh nông thân thể" gì đó. Cụ thể có tác dụng gì thì trong hai thiên này cũng chỉ lướt qua sơ sơ.



"Chẳng lẽ ta thật sự lấy nhầm đan dược?"



Lâm Vũ lấy cái bình sứ nhỏ kia ra, dùng mũi ngửi qua thì chỉ cảm thấy một làn hơi nóng rực ập tới.


Từ lúc giọng nói kia vang lên, Dương Phàm liền cảm nhận được một cảm giác thân thiết khó hiểu, đồng thời cũng có một lực hấp dẫn khó có thể nói rõ khiến hắn không kìm nổi muốn vào trong xe gặp mặt sư muội kia.



- Tiểu tử, ngươi dĩ nhiên là Dược sư!



Lâm Vũ cả kinh, không khỏi cẩn thận đánh giá nam tử trước mắt. Ừhm, diện mạo cũng tàm tạm



Tụy nhiên, nhìn qua như thế nào cũng giống một thư sinh yếu đuối.



Thử hỏi, một gã Dược sư ở Tu Tiên Giới như thế nào ngay cả bản thân mình cùng không chiếu cố được?



Dứt lời, Lâm Vũ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Dương Phàm.



- Ta là Dược su không sai, chẳng qua là mới nhập mòn. Còn nữa.,tại hạ họ Dương chứ không phải là "tiểu tử" gì cả.



Dương Phàm thản nhiên nói, đối với ánh mắt hoài nghi của Lâm Vũ, hắn không cho là đúng.



"Tiểu tử thối này" Lâm Vũ trong lòng thầm mắng, cười lạnh nói:



- Vậy thì tốt, nếu là Dược sư thìnhững người bị thương này sẽ do ngươi phụ trách.



Dứt lời, nàng liền quát khẽ:



- Tất cả người bị thương, toàn bộ đều lại đây để cho vị "Thẩn y" này trị liệu cho các ngươi.



- Dạ, tiểu thư.



- Vâng, Lâm tiên tử.



Ào ào một hồi, hơn trăm người vọt tới gần Dương Phàm, vây kín cả nửa con đường.



Tuy nhiên, sau khi những người này xông tới trước người Dương Phàm, vẻ mặt lại hồ nghi: "Tiểu tử này tuồi quá trẻ, thật sự là Thần y sao?"



Nhìn hơn trăm người này, Dương Phàm lặp tức trợn tròn mắt, đồng thời cũng thầm mắng Lâm Vũ kia chụp mũ "Thần y" cho mình.



Tuy nhiênnhiều người bị thương như vậy đưa lên tận cửa, đúng là Dương Phàm cầu mà không được.



Chợt vẻ mặt hắn chính nghĩa, nghĩa khí ngút trời nói:



- Lâm tiểu thư yên tâm. Thân là Dược sư, chăm sóc người bệnh, cứu nhân độ thế là bản chức của Dương mỗ