Tiên Hồng Lộ

Chương 27 : Sư muội thần bí

Ngày đăng: 20:31 22/04/20


- Lâm tiểu thư yên tâm. Thân là Dược sư, chăm sóc người bệnh, cứu nhân độ thế là bản chức của Dương mỗ



Vừa nói tới trị thương, Dương Phàm lập tức một bộ chính khí ngút trời.



Hắn nhìn về phía đám người bị thương, trong con ngươi lóe lên ánh sáng khác thường, làm cho người ta có cảm giác thật giống như một kẻ đại sắc lang nhìn một đám mỹ nữ bị cởi sạch quần áo.



Ah!



Đám người bị thương phàm là nhìn vào ánh mắt hắn đều kìm lòng không được rùng mình một cái.



Lâm Vũ vẻ mặt cổ quái. Trước mắt có hơn trăm người nhưng không ngờ người này lông mày cũng không nhăn một tia, toàn bộ bao trọn.



Nên biết rằng, cho dù đối tượng trị bệnh là người thường, đối với Dược sư bậc thấp vừa nhập môn mà nói cùng muốn tiêu hao pháp lực không ít.



Huống chi, đám người bị thương trước mắt số lượng rất nhiều, có tới hơn trăm người.



Cho dù là đối một Dược sư pháp lực thâm hậu cùng rất khó chống đỡ nổi.



- Nhiều ngườinhư vậy, ngươi thật sự không có vấn đề sao?



Lâm Vũ lộ vẻ nghi ngờ hỏi.



- Việc nàycó thể mệt một chút, nhưng vấn đề hẳn là không quá lớn.



Dương Phàm hơi do dự nói.



Dứt lời, hắn liền đi tới một thanh niên trong đám người bị thương, cười nói:



- Xin báo ra nơi ngươi bị thương.



Thanh niên kia vươn tay, phía trên có một vết thương bị sưng đỏ.



Dương Phàm xòe bàn tay, nhẹ nhàng vuốt qua miệng vết thương của thanh niên.



Hắn cố ý dây dưa thời gian hai ba nhịp thở, sau đó mới thu tay.



Lại nhìn vết thương kia, ngay cả vết sẹo cũng không có, khác biệt duy nhất chính là non đặc biệt rõ ràng sau khi chữa khỏi.



- Khỏi rồi, không ngờ khỏi rồi! Quả thật là tiên y!




Giằng co ước chừng bốn năm nhịp thở, thương thế mấy chục người còn lại toàn bộ khép lại.



Sau khi làm xong chuyện này, ánh sáng trong mắt sư muội thần bí hơi mờ một ít, hô hấp cũng có chút dồn dập, hơi thở như lan.



Dương Phàm rõ ràng cảm nhận được khí cơ của nàng yếu đi.



Đồng thời trị liệu mấy chục người, pháp lực cùng tâm thần trả ra rắt khủng bố. Cho dù lấy tu vi của nàng cũng có chút suy yếu.



Hơn nữa, vừa rồi nàng còn trợ giúp Dương Phàm khôi phục pháp lực cùng tinh thần.



- Sư muội. Nhanh quay về trong xe ngựa.



Lâm Vũ thúc giục nói.



Sư muội thần bí gật đầu, ngoái lại liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, trong con mắt yên lặng như nước hơi có một tia gợn sóng.



Dương Phàm chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng thân thiết không thôi, trong lòng cũng sinh ra hảo cảm.



Chỉ một lần ngoái đầu nhìn lại, thân thể sư muội thần bí như thần tiên lơ lửng bay lên, tiến vào trong xe.



Dương Phàm thở nhẹ một hơi, thầm nghĩ: "Nàng này cùng mình đều là Dược sư. Nếu có thể cùng mình kết thành đạo lữ song tu vậy thì thật là chuyện rất tốt. Chỉ tiếc"



- Tất cả mọi người trở về, chuẩn bị xuất phát!



Thanh niên ác liệt bắt đầu chỉnh đốn đoàn xe, liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái nói:



- Dược sư đại nhân. Ta có thể cấp cho ngươi một con khoái mã cùng ta đồng hành!



- Như thế rất tốt!



Dương Phàm mừng rỡ. Không biết là bởi vì có được vật cưỡi hay là bởi vì có thể đồng hành cùng đoàn xe mà cảm thấy vui mừng.



Rất nhanh, cả đội xe đều khôi phục bình thường. Dương Phàm cưỡi ngựa đồng hành, song song với Lâm Vũ và xe ngựa của sư muội thần bí.



Đi khoảng nửa ngày, đột nhiên Lâm Vũ kia ló mặt ra, nói với Dương Phàm:



- Ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi!