Tiên Hồng Lộ

Chương 28 : Biết khó mà lui

Ngày đăng: 20:31 22/04/20


Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ nghi hoặc. thầm nghĩ: "Lâm Vũ này tìm mình, có thể nào có liên quan cùng với sư muội như thiên tiên kia không đây?"



Từ sau khi gặp mặt sư muội của Lâm Vũ, trong đầu Dương Phàm thường xuyên hiện lên đôi mắt điềm tĩnh như nước cùng với mùi thơm thản nhiên ngào ngạt hơi thở hoa cỏ.



- Lâm tiểu thư tìm Dương mỗ có chuyện gì không?



Dương Phàm ghìm cương, đi tới trước xe, cách Lâm Vũ chỉ nửa thước, có chút chờ mong hỏi.



Lâm Vũ nghĩ nghĩ, vươn một ngón tay ngọc rồi khẽ vạch một cái ở trước hai người. Một cấm chế kỳ dị bao phủ hai người.



Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ khác thường. Đây là bản đơn giản của pháp thuật cấp hai - Lồng cách âm.



Cũng giống như tu tiên phân chia làm chín đại cảnh giới, pháp thuật cùng chia làm chín cấp. Từ uy lực thấp nhất cấp một đến cao nhất cấp chín.



Dưới tình huống bình thường, tu sĩ Luyện Khí Kỳ có thể thi triển pháp thuật cấp một, nếu muốn thi triển pháp thuật cấp hai vậy thì hết sức khó khăn. Đương nhiên, nếu cảnh giới cao, có lẽ có thể thi triển, nhưng pháp lực có chút không đủ.



Lồng cách âm là pháp thuật cấp hai, dưới tình huống bình thường, chỉ có tu sĩ Ngưng Thần Kỳ trở lên mới có thể thi triển. Tác dụng của nó là để nói chuyện riêng với nhau, người bên ngoài không thể nghe được thanh âm.



Lộc cộclộc cộc



Trên đường cái ồn ào náo động, tiếng xe ngựa cùng tiếng vó ngựa dưới ánh mặt trời đã khuất, vô lực rên rỉ.



Lâm Vũ trầm ngâm nói:



- Dương Dược sư. Ta thấy ngươi chăm sóc người bệnh cứu nhân độ thế, phẩm chắt như thế thật khiến người tôn kính. Cho new, ta có một chuyện muốn nhắc nhở ngươi.



- Lâm cô nương mời nói.



Dương Phàm mơ hồ có một loại ảo giác, Lâm Vũ tiếp theo nói đến hẳn là có liên quan với sư muội thần bí kia.



- Sư muội kia của ta từ nhỏ thiên phú dị bẩm, dùng bế nguyệt tu hoa chim sa cá lặn cũng không đủ để hình dung dung mạo. Gần hai năm qua, phàm là nam tử từng gặp nàng thì không một ai có thể chống cự mị lực. Nếu không cần thiết, sư muội cũng sẽ không xuất đầu lộ diện, đây cũng là sư tôn lão nhân gia vẫn luôn cường điệu. Nhưng hôm nay sư muội cho ngươi ngoại lệ một lần, thậm chí vì thế mà trái lệnh sư phụ.



Lâm Vũ nhìn nam tử trước mắt, trong mắt lộ ra một tia ý tứ khó mà bắt giữ.



Dương Phàm cảm giác là lạ, Lâm Vũ nói với mình chuyện này làm gì? Tuy nhiên, nàng đề cập đến chuyện sư muội, Dương Phàm tự nhiên cũng cảm thây rất hứng thú.



- Ngươi cũng biết. Hiện giờ Tu Tiên Giới Ngư Dương quốc, trong số tuổi trẻ có mấy người tuyệt thế thiên tài thiên phú xuất chúng?




Trong từng làn bụi đất, vật cưỡi của Dương Phàm mắt thấy liền rời khỏi đoàn xe trùng điệp.



- Dương công tử bảo trọng



Một giọng nói nhỏ nhẹ như gió vang lên bên tai Dương Phàm. Từng đợt hơi thở hoa cỏ làm người ta thân thiết quanh quẩn quanh thân.



Tâm thần Dương Phàm khẽ động, giọng nói này



Hắn hiểu được, đối phưong đang dùng thần thức truyền âm cho mình.



- Xin hỏi cô nương họ gì?



Trái tim Dương Phàm hơi gia tốc, vội vàng hỏi.



- Vân



Giọng nói đột nhiên ngừng lại, hơi thở hoa cỏ thân thiết thấm lòng người kia hoàn toàn biến mất.



- Vân? Vân



Dương Phàm ngẩng đầu, vừa lúc thấy một đám mây, mặt trời cũng không nóng rát như lúc trước.



Xem ra, nàng họ Vân. Vân sư muội! Vân tiên tử!



Dương Phàm giục ngựa đi trước, bóng lưng biến mất trên đường cái.



Bên trong xe ngựa.



Lâm Vũ khó hiểu nói:



- Tiểu sư muội. Người này tuy không tồi nhưng cũng đã biết khó mà lui, muội còn truyền âm cho hắn làm chi?



- Không có gì, chỉ là chưa từng có người nào mang cho ta cảm giác thân thiết tự nhiên như vậy



Vân tiên tử sâu kín thở dài, nhắm đôi mắt đẹp, không hề nói thêm một lời.