Tiên Hồng Lộ

Chương 331 : Nhiều đợt ngăn cản

Ngày đăng: 20:41 22/04/20


Áo choàng màu đen theo gió phồng lên. Ám Thiên Quân Vương dưới mặt nạ màu đen, để lại cho thế gian vĩnh viễn là thần bí khó lường, gợn sóng không sợ hãi. Hắn nhìn theo Dương Phàm bay hướng phương Tây Ngư Dương quốc trong lòng nhẹ thở dài một hơi.



Vèo!



Đúng lúc này, ngoài mười mấy dặm một quang ảnh màu đen kinh thế hãi tục đuổi theo hướng Dương Phàm bỏ chạy.



- Không nghĩ tới lại nhanh như vậy! Ngay cả Độc Vương không thể kiềm chề hắn giây lát. Tam u lão ma không hổ là lão quái Nguyên Anh KỲ duy nhất của Ngư Dương quốc danh chấn một phương Bắc Tần!



Ám Thiên Quân Vương thầm giật mình, thanh âm dần dần vững vàng, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.



- Tam u lão ma! Đứng lại!



Thân hình Ám Thiên Quân Vương hóa thành một cái bóng mờ trong phút chốc bay vụt phía chân trời ngăn cản con đường Tam u lão ma nhất định phải đi qua.



- Ngươi một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ cũng dám ngăn cản đường của lão phu!



Tam u lão ma từ ngoài mười mấy dặm xa, giọng nói đạm mạc, tay trái sau lưng, tay phải hơi nổi trên không trung, giống như một tượng phật bất động bay vút về phía bên này.



Ám Thiên Quân Vương xuất hiện chỉ khiến tốc độ hắn hơi chậm lại, trong mắt hiện lên một tia khác thường. Từ khi hắn bước vào Nguyên Anh Kỳ, thậm chí sau khi thành công Tam u Ma Diễm. liền hiếm thấy có người có thể khiêu chiến quyền uy. Cường giả Kim Đan Kỳ ở trong mắt tu sĩ bình thường là bậc cao Kim Đan cao cao tại thượng. Nhưng ở trong mắt những lão quái Nguyên Anh Kỳ, chỉ là đứa nhỏ yếu ớt không chịu nổi



- Hôm nay, tại thời khắc làm ra quyết định này, ta chưa từng lo lắng sinh tử của mình.



Giọng nói Ám Thiên Quân Vương bình tĩnh dị thường, trong mắt bình tĩnh như nước. Dương Phàm đã bay ra ngoài vài dặm, thần thức cảm quan bắt giữ được thanh âm này, trong lòng khẽ run, ánh mắt có chút ướt át:



- Vì trợ giúp mình chạy trối chết, lão sư cùng Ám Thiên Quân Vương đều mặc kệ không thèm để ý sinh tử của chính mình.



Nghĩ đến đây, ánh bạc từ Tường Vân Ngõa dưới chân lại tăng vài phần, liều mạng bay nhanh về phương Tây. Nếu hiện tại hắn cố chấp quay đầu lại sẽ chỉ khiến cố gắng của lão sư cùng Ám Thiên Quân Vương bị hy sinh vô ích.



Ám Thiên Quân Vương đứng sững phía chân trời chăm chú nhìn Tam u lão ma tới gần mình từng chút một. Hắn hiểu được với thân phận địa vị của mình, khiêu chiến quyền uy đối phương như vậy, Tam u lão ma khẳng định sẽ thuận tav giết chết mình. Bóng người đó trong tầm nhìn từ lúc là một điểm đen không thể nhìn rõ, lớn dần từng chút một. Giờ khắc này, hắn chịu đựng được áp lực không thể tưởng tượng. Sự tồn tại của Tam u lão ma giống như một ngọn núi lớn đủ để áp đảo bất kỳ người nào.



- Tính ta một cái!



Đột nhiên, từ khoảng không bên dưới cách ó không xa, một thiếu niên mặt mày cực kỳ xấu xí bay tới.



- Là ngươi?



Ám Thiên Quân Vương hơi kinh hãi liếc mắt một cái nhận ra Hồ Phi.



- Ngươi cũng không quan tâm sinh tử ngăn cản Tam u lão ma?



Ám Thiên Quân Vương có chút kinh ngạc dùng ánh mắt khác thường nhìn Hồ Phi thật kỹ.



- Đúng vậy!



Hồ Phi hít sâu một hơi:



- Ta phải giúp bằng hữu của ta chạy trối chết!



- Bằng hữu!
Hồ Phi nhìn khuôn mặt này, không khỏi cả kinh thất sắc.



- DươngDương Phàm!



Hồ Phi không khỏi kinh hồn thất thố. Khuôn mặt này ít nhất giống Dương Phàm đến chín phần nhưng càng có vẻ trầm ổn nhìn qua phải già hơn khoảng mười tuổi. Đột nhiên, một đáp án hiện lên trong lòng Hồ Phi. Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nghĩ lại lời nói của Ám Thiên Quân Vương: "nhặt xác cho chúng ta!"



Không phái "ta" mà là "chúng ta"!



Chẳng lẽ; còn phải nhặt xác cho người khác!



Hồ Phi lập tức nhảy dựng lên nhìn về phương xa chợt hiểu rõ:



- Chỉ dựa vào cái giá hy sinh Ám Thiên Quân Vương, còn không đủ để kéo dài thời gian chạy trối chết cho Dương Phàm.



Bá!



Tầng mây phía trước đột nhiên xuất hiện một nam tử áo trắng như tuyết, lưng đeo bảo kiếm.



Vô Song!



Hồ Phi đột nhiên thấy chấn động tâm thần!



- Đứng lại. Tam u lão ma!



Vô Song trống rỗng buông xuống, cản trở đường đi của Tam u lão ma.



- Lại một kẻ chịu chết?



Trên mặt Tam u lão ma lộ vẻ trào phúng, lại có chút nghi hoặc khó hiểu:



- Vì sao ngươi cũng cam nguyện chịu chết? Vì sao không cùng tiến lên cùng người vừa rồi?



- Không vì hứa hẹn chỉ vì hắn là đối thủ, bằng hữu, ân nhân cứu mạng của ta.



Vô Song nhắm mắt lại, trên người dâng lên một cỗ ý cảnh siêu nhiên, kiếm khí rền vang uốn lượn quanh thân như mưa phùn.



- Vô Song ta trước giờ không từng lấy nhiều thắng ít, cho dù gặp phải đối thủ mạnh hơn ta rất nhiều.



Vô Song, chấp nhất cao ngạo trước sau như một. Mặc dù đối thủ gặp phải là ma đạo chí tôn Tam u lão ma.



- Hơn nữa ta không cho rằng trên thế gian này sẽ có địch nhân ta không thể chiến thắng.



Vô Song bỗng mở mắt một hư ảnh hình kiếm lóe lên con ngươi tối như đêm đen. Một đạo kiếm quang sáng ngời lấy ý cảnh hoàn mỹ vô thượng xẹt qua hư không, bổ tới mặt Tam u lão ma.



Rút kiếm.



ở trước mặt ma đạo tông sư có thể nói là vô địch Ngư Dương quốc, ở trước một khoảng cách lớn không thể vượt qua như vậy. Hắn rút kiếmKhông chút do dự!