Tiên Hồng Lộ

Chương 445 : Cảnh còn người mất

Ngày đăng: 20:45 22/04/20


Nửa tháng sau, tại Vụ Liễu trấn Ngư Dương quốc. Cũng giống như vài chục năm trước, nơi này là một trấn nhỏ người bình thường. Sương mờ sáng sớm khiến Vụ Liễu trấn có vẻ mông lung không rõ. Một nam tử cẩm bào hoa văn màu xanh giống như một người thế ngoại, lặng yên đi vào trấn nhỏ sương mù này. Hắn khẽ hít một hơi nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ hồi ức nhớ lại, hiểu ra



Trên đường trấn nhỏ dân chúng lui tới phần lớn hắn không nhận ra. Nhưng lại thấy được rất nhiều gương mặt mới. Đúng vậy, gần ba mươi năm đủ để cho một nhà bình thường kéo dài hai đời hương khói. Đương nhiên, hắn cũng thấy được một ít gương mặt tương đối quen thuộc.



Keng keng! ầm ầm!



Một tráng hán trung niên ở cửa hàng nghề rèn đối diện cánh tay để trần, Dương Phàm cảm giác thật quen mắt. thật thân thiết. Hắn đột nhiên phát hiện tráng hán này rất giống Thiết Ngưu hàng xóm nhà mình.



Không phải là giốngChính là Thiết Ngưu.



Lúc trước khi còn ở Vụ Liễu trấn. Dương Phàm một đêm tán công. Tiên Hồng Quyết mới nhập môn từng cùng tiểu tử này so tay nghề. Nghĩ đến đâv. khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười. đi tới tiệm thợ rèn.



- Vị khách quan này, ngài muốn làm



Lời nói của thợ rèn trung niên bỗng ngừng bặt gắt gao nhìn chằm chằm Dương Phàm. bộ dạng như gặp quỷ.



- Ngươingươi là?



Trên mặt thợ rèn trung niên toát ra biểu tình ngạc nhiên vui mừng cùng khó tin. Dương Phàm cười mà không nói. chỉ nhìn hắn. Rốt cục Thiết Ngưu hộc ra hai chữ vừa lạ mà lại quen thuộc:



- Phàm ca



- Ha ha ha



Đột nhiên hai người thoải mái cười to, Thiết Ngưu ôm Dương Phàm cùng một chỗ kích động nói:



- Tiểu tử ngươi không hổ là tiên sư trôi qua nhiều năm như vậy, dung mạo một chút cũng không biến đổi.



Đích xác, so với vài chục năm trước, bề ngoài Dương Phàm một chút cũng không biến đổi. Năm tháng trôi qua không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt hắn. Biến hóa chỉ là một thân khí chất càng thêm không thể nắm lấy. Thiết Ngưu vẻ hâm mộ nhìn phía Dương Phàm hết sức khách khí kéo hắn vào trong phòng.



- Tới đây, ta giới thiệu cho ngươi. Đây là con dâu và cháu ta.



Thiết Ngưu đi vào nhà sau giới thiệu với Dương Phàm. Dương Phàm thản nhiên liếc mắt một cái nhìn thấy một thiếu phụ nhan sắc kha khá bên cạnh có một đứa bé hai, ba tuổi. Thiếu phụ kia lúc nhìn thấy Dương Phàm có chút khẩn trương, đồng thời cũng hết sức tò mò ngầm quan sát vài lần.



- Đây là cháu của ta. Thiết Long. Ha ha tên này đủ uy hả?



Thiết Ngưu đắc ý nói. Dương Phàm thật sự không nhịn được. bật cười:



- Thiết Ngưu, Thiết Long. Gia tộc ngươi thật là thú vị.



- Thiết Long. Mau tới gọi DươngDương gia gia.



Thiết Ngưu nói xong lời cuối cùng thậm chí cảm thấy được có chút không tự nhiên.



- Dương gia gia?



Trên mặt thiếu phụ lộ vẻ cổ quái. Đứa bé chớp cặp mắt đen lúng liếng, tò mò nhìn Dương Phàm. giọng non nớt gọi:




Dương Phàm hỏi.



- Ân Tam.



Lão già đáp:



- Vốn có hai mươi mấy huynh đệ hiện tại chỉ còn lại có mười ta là lão Tam xếp thứ ba.



- Tốt



Dương Phàm gật đầu:



- Ngươi là tâm phúc của cha ta hiện tại ta ủy nhiệm ngươi làm trưởng lão nghĩ hết biện pháp tra tìm tung tích Tuệ Tâm.



- Này



Ân Tam có chút chần chờ ánh mắt lãng tránh nói:



- ủy nhiệm trưởng lão cần Quân vương trong cao tầng tổ chức quyết định.



- Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Thân là Quân vương, ủy nhiệm một trưởng lão còn cần trưng cầu người khác đồng ý?



Sắc mặt Dương Phàm đột nhiên trầm xuống, bầu không khí bỗng đột nhiên có một cỗ áp lực làm người ta hít thở không thông. Hắn mơ hồ cảm thấy được phụ thân chết đi, quyền lợi của hắn chỉ sợ đã mất



- Ngươi cứ nói lời thật cao tầng Ám Huyết Vương Triều rốt cục đã xảy ra biến cố gì?



Hàn quang trong mắt Dương Phàm giống như lưỡi đao.



Ân Tam rùng mình một cái:



- Không có chứng cứ rõ ràng, lão bộc không dám nói. Hơn nữa với thân phận lão bộc tin tức biết được cùng cực kỳ hữu hạn.



- Vậy ngươi nói dự đoán của mình.



Dương Phàm lạnh lùng nhìn hắn.



- Lão bộc hoài nghi cao tầng Ám Huyết Vương Triều bị thẩm thấu trong số Quân vương có người phản bội



Ân Tam kinh hãi run rẩy nói.



- Phản bội, còn là Quân vương?



Con ngươi Dương Phàm co rụt lại trong không khí một hồi áp lực, giọng nói lạnh băng đến tận xương:



- Ngươi cứ nói xem là vị Quân vương nào phản bội?