Tiên Hồng Lộ
Chương 446 : Y quán cố hữu
Ngày đăng: 20:45 22/04/20
- Này
Dưới áp lực lớn lao của Dương Phàm. Ân Tam gần như hỏng mất, cuối cùng cắn răng một cái, dứt khoát nói:
- Lão bộc đoán làm phản bên trong tổ chức có thể là Phệ Thiên Quân Vương. Nhưng lão bộc không có chứng cứ rõ ràng chỉ là đoán.
- Phệ Thiên Quân Vương?
Dương Phàm nhẹ thốt lên bốn chữ này, trên mặt một mảnh lạnh băng:
- Nói một chút suy đoán của ngươi.
- Điểm thứ nhất. hắn từng cực lực phản đối Hồ Phi trở thành Quân vương mới. Điểm thứ hai. gần mười năm qua. thủ hạ của hắn có nhiều cường giả lai lịch không rõ, thậm chí không thiếu bậc cao Kim Đan. Điểm thứ, từ sau khi Ám Thiên Quân Vương ngã xuống, hắn ý đồ trở thành đứng đầu tứ đại Quân vương, hơn phân nửa quyền lợi trong tổ chức đều bị hắn nắm trong tay.
Ân Tam nói theo suy đoán bản thân.
- Nói như vậy, hiện tại hắn đã trở thành nhân vật số một trong Ám Huyết Vương Triều. Mà ta trở về Bắc Tần lại không có quyền lợi thực chất gì?
Dương Phàm cười lạnh hỏi.
- NàyThành viên tổ chức ban đầu trung thành với Ám Thiên Quân Vương còn lại có mấy chục người, bọn họ tuyệt đối trung với ngài.
Thần sắc Ân Tam có chút kích động rất sợ Dương Phàm tức giận. Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ xơ xác tiêu điều trong mắt chợt lóe lệ quang:
- Sau hôm nay, ngươi nghĩ cách truyền tin cho ba Quân vương khác. Dương mỗ trở về Ngư Dương, có chuvện quan trọng thương lượng. Trong hai tháng, cần phải gấp tới Vụ Liễu trấn. người trái lệnh giết không tha!
- Vâng!
Ân Tam lập tức đáp lời nhưng trên mặt lại có chút do dự cùng lo lắng.
- Ngươi là tâm phúc khi cha ta còn sống có nghi vấn gì có thể trực tiếp nói ra.
- Thiếu chủ nhân làm như vậy có thể không ổn. Thủ hạ của Phệ Thiên Quân Vương lung lạc rất nhiều cường giả trong tổ chức danh vọng cực cao sau lưng chỉ sợ còn có thế lực khác duy trì. Nếu Quân vương không có nắm chắc tuyệt đối tốt nhất vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.
Ân Tam vẻ thành khẩn nói.
- Hiện tại ta thích nắm quyền chủ động, mà không phải bị địch nhân nắm mũi dắt đi.
Thần sắc thiếu niên áo trắng biến đổi trong lòng tức giận tăng cao có một loại cảm giác bị đối phương đùa bỡn trêu chọc. Nhưng hắn lại hoàn toàn nhìn không thấu tu vi Dương Phàm. Nếu cho hắn biết, đứng ở trước mặt chính là nhân vật khủng bổ có thể so với lão quái Nguyên Anh còn có bao nhiêu kiêu ngạo giận dữ?
- Tốt tốt tốt! Ngươi là người tu tiên, vậy ta cũng không khách khí nữa.
Thiếu niên áo trắng kinh ngạc giận dữ hai tay vung lên, sóng khí nóng rực tỏa ra một hỏa xà dài bốn năm tấc đánh tới Dương Phàm. Dương Phàm đứng yên tại chỗ há mồm thổi một phát. hỏa xà hùng hổ kia giống như ánh nến trong bão táp nháy mắt tắt ngấm.
Cái gì!
Thiếu niên áo trắng giật mình cả kinh. Với tu vi Luyện Khí hậu kỳ của hắn công kích bị đối phương tùy ý thổi tắt như vậy ít nhất là cao nhân Trúc Cơ Kỳ.
Trúc Cơ Kỳ!
Đặt ở Tu Tiên Giới quanh đây, đó là cường giả có thể kinh sợ một phương! Đối mặt với cường giả Trúc Cơ Kỳ hắn lập tức có chút sợ hãi.
- Ai ở bên ngoài đấu pháp? Quấy nhiễu thanh tĩnh y quán!
Đúng lúc này, một giọng nam tử tràn ngập uy nghiêm truyền đến. Vừa dứt lời. từ trong nội đường y quán một thanh niên tuổi chừng ba mươi tướng mạo cực kỳ bình thường, nhưng lại có một khí thế siêu nhiên thế ngoại.
- Lâm đương gia!
Chúng học đồ cùng thầy thuốc nhất tề nghiêm nghị thi lễ lộ vẻ cung kính.
- Lâm gia gia.
Thiếu niên áo trắng vẻ mặt ủy khuất, hô một tiếng, vội vàng giải thích:
- Lâm gia gia. Người tu tiên này dám giương oai ở Phổ Ái Y Quán ta, ta đang chuẩn bị trừng trị hắn một phen
Nhưng mà thanh niên được hắn gọi là Lâm bá bá kia lại căn bản không nghe hắn nói. Lúc này hắn đứng yên tại chỗ ánh mắt dừng trên người Dương Phàm. cũng không rời đi. Trên mặt hắn đầu tiên lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng rồi chuyển sang kích động hưng phấn, một giọt lệ nóng đảo quanh hốc mắt.
- Ngươi rốt cục đã trở lại.
Giọng nói có chút khàn khàn vui sướng hưng phấn. Dương Phàm vẻ ôn hòa ý cười lẳng lặng nhìn hắn:
- Lão bằng hữu, cách biệt gần ba mươi năm ngươi vẫn khỏe chứ?