Tiên Hồng Lộ

Chương 447 : Tà tu tới xâm phạm

Ngày đăng: 20:45 22/04/20


- Lão bằng hữu cách biệt gần ba mươi năm ngươi vẫn khỏe chứ?



Dương Phàm lẳng lặng nhìn Lâm Chung, mặt mang ý cười, trong biểu tình thanh âm có một loại ý cảnh không thay đổi siêu thoát khỏi năm tháng tang thương. Lâm Chung gần như lệ nóng doanh tròng, hai mắt đỏ bừng thân hình cao lớn giờ khắc này lại có vẻ bình thường mà đơn bạc.



- Lâm gia gia



Thiếu niên áo trắng kia gọi một tiếng, nhưng Lâm Chung căn bản không để ý đến hắn có chút không biết làm sao. Đám học đồ cùng thầy thuốc ở bên cạnh nhìn vào nghe được hai người đối thoại, trong lòng không khỏi rung động.



Cách biệt gần ba mươi năm?



Nếu như vậy, nam tử thần bí trước mắt cùng Lâm đương gia đức cao vọng trọng của Phổ Ái Y quán đã có giao tình hơn ba mươi năm. Lâm Chung nhìn qua khoảng ba mươi đã là có chút không bình thường. Mà nam tử trẻ tuổi trước mắt nhìn qua cùng chỉ khoảng hai mươi, thật sự vượt qua lẽ thường. Lại nhìn thái độ Lâm đương gia đối với người này, trừ bỏ tình hữu nghị thâm sâu còn lộ ra tôn kính cùng khâm phục phát ra từ đáy lòng.



Hắn rốt cục là ai?



Một bí ẩn lớn lao khiến đại bộ phận người ở đây rung động cùng tò mò trong lòng cũng không thể hiểu được. Chỉ có thầy thuốc già bị đả thương lúc trước, ánh mắt dừng trên người Dương Phàm vẻ mặt kính ngưỡng cùng kích động.



- Thật tốt quá. ngươi rốt cục đã trở lại. Ta đã đợi ngươi chừng 28 năm.



Lâm Chung hít sâu một hơi đi tới trước mặt Dương Phàm. Hai người bốn mắt nhìn nhau cười hai bàn tay nắm chặt một chỗ thật lâu không tách ra.



- Không xong



Thiếu niên áo trắng thấy tình cảnh này mặt lộ vẻ kinh hoàng. Hắn hiểu được Lâm gia gia tại Vụ Liễu trấn thế hệ này đức cao vọng trọng, ngay cả đại nhân vật thế lực tu tiên xung quanh như Dương gia bảo chủ, Vũ Vụ trang chủ đều hết sức tôn kính ông. Người này có giao tình với Lâm gia gia như vậy, mình lại vừa vô lễ với hắn chỉ sợ không ổn



- Các ngươi đều đi thôi. Hôm nay y quán đóng cửa sớm.



Lâm Chung mĩm cười cho chúng học đồ cùng thầy thuốc tản đi. Chỉ là còn có hai người không đi. Một người là thiếu niên áo trắng, hắn đứng tại chỗ cảm nhận áp lực từ trên người Lâm gia gia truyền tới hô hấp khó khăn khuôn mặt đỏ bừng không chút nhích động. Cho dù cho hắn một trăm lá gan cũng không dám cãi lời cường già Trúc Cơ Kỳ. Huống chi Lâm Chung này còn là cường giả Trúc Cơ đại viên mãn. Còn có một người không đi chính là thầy thuốc hơn sáu chục kia, lão kích động nhìn chằm chằm Dương Phàm dường như còn muốn chiêm ngưỡng một lát chân không chút di động.



- Ha ha. Bên ngoài có khách nhân nào tới?



Đúng lúc này, từ nội đường lại truyền ra thanh âm một nam tử trầm ổn. Một uy áp thản nhiên truyền đến, thiếu niên áo trắng chỉ cảm thấy sức ép trên người biến mất mặt lộ vẻ vui mừng nói:



- Phụ thân



Một nam tử trung niên mặc tử sam đi ra. ánh mắt thản nhiên đảo qua Dương Phàm cùng Lâm Chung:



- Xảy ra chuyện gì?



Hắn hỏi con mình.



- Phụ thân người này lai lịch không rõ vừa rồi gây chuyện trong y quán ta chuẩn bị trừng trị. Cũng không biết hắn là bạn tốt của Lâm gia gia hiện tại chỉ sợ hắn




Dương Phàm chau mày, nhất thời cũng không nghĩ ra nhưng trong lòng hắn cũng an tâm một chút. Theo tình huống Lâm Chung miêu tả, Dương Tuệ Tâm cũng không phải bị bắt buộc hẳn là không có nguy hiểm về sinh mệnh.



- Tuy nhiên. Tuệ Tâm muội muội trước khi đi từng để lại cho Dương công tử một phong thư ở chỗ Dương Lỗi thiếu gia.



Lâm Chung lại nói thêm.



- Được. Ngày mai ta liền đi Dương gia bảo.



Dương Phàm thoải mái thở ra một hơi.



Hô -



Ngay khi mấy người nói chuyện phiếm, bên ngoài truvền đến một luồng âm phong.



- Khạc khạc khạc



Tiếng lệ quỷ liên miên không ngỮg làm cho người ta rùng mình sởn tóc gáy.



- Lại tới nữa. Tà tu sĩ thần bí kia lại tới.



La Tường rùng mình một cái.



Lâm Chung vội vàng đứng dậy, hít sâu một hơi:



- Tà tu sĩ này dường như chuyên môn nhằm vào Phổ Ái Y Quán ta liên tiếp đến xâm phạm.



- Tà tu sĩ?



Dương Phàm hơi sầm mặt:



- Rốt cục là chuyện gì xảy ra?



- Tà tu sĩ lai lịch không rõ, xuất quỷ nhập thần, giảo hoạt dị thường. Tuy nhiên hôm nay có công tử ở đây, ta yên tâm.



Lâm Chung mĩm cười.



Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Nếu tà tu sĩ kia biết hôm nay trong y quán có bậc cao Kim Đan tọa trấn không biết có còn có gan hoành hành không cố kỵ như vậy hay không?"



Nhưng mà bất kể tà tu sĩ lai lịch không rõ kia hay là Lâm Chung nắm chắc thắng lợi chỉ sợ đều tính sai lầm. Dương Phàm tọa trấn y quán cũng không phải bậc cao Kim Đan gì mà là nhân vật so với lão quái Nguyên Anh còn đáng sợ hơn