Tiên Hồng Lộ

Chương 452 : Quét ngang Ngũ Bàn Sơn (Trung)

Ngày đăng: 20:45 22/04/20


Thiên Hành Chu phủ xuống khiến cho những tu sĩ Bắc Tần nơi đây thấy mà biến sắc vô cùng kinh hãi. Dưới uy áp và thanh thế cường đại trên Ngũ Bàn Sơn nổi lên một trận đại loạn. Tuy nhiên, tu sĩ tuần tra Ngũ Bàn Sơn cũng không phải là ngồi không.



- Tu sĩ phương nào? Dám đến Ngũ Bàn Sơn chúng ta thị uy, còn không bắt lại cho ta!



Dưới tiếng quát của thanh niên tóc tím mấy chục tên tu sĩ chấp pháp tuần tra bay lên bao vây Thiên Hành Chu vào giữa. Những tu sĩ chấp pháp tuần tra này tu vi đều trên Ngưng Thần KỲ. Thanh niên tóc tím kia chỉ là cường giả Trúc Cơ hậu kỳ, khí thế khiếp người, thần tinh cao ngạo.



- Đại ca! Ngũ Bàn Sơn này thật sự là khinh người quá đáng!



Dương Lỗi có chút nổi giận hai tay nắm chặt.



Dương Phàm vẻ mặt trầm tư nói:



- Chính xác thái độ của Ngũ Bàn Sơn quá phận rồi



- Vị Chấp pháp đội trưởng này, chúng ta là Dương gia bảo và Vũ Vụ Sơn Trang tới Ngũ Bàn Sơn phó ước.



Sở Thu Nhiên đứng ở mép Thiên Hành Chu ôm quyền nói với thanh niên tóc tím kia.



- Tới để phó ước?



Thanh niên tóc tím ánh mắt lạnh lùng đảo qua ba người trên Thiên Hành Chu vẻ mặt lộ rõ khinh miệt.



- Đạo hữu có thể xem thiệp mời.



Sở Thu Nhiên từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm thiệp mời nhẹ nháng nhoáng lên một cái. Thanh niên tóc tím cũng không thèm liếc mắt nhìn thiệp mời một lần, vẻ mặt cao ngạo nói:



- Cái gì mà trang chủ và bảo chủ chó má gì ngay cả đội trưởng tuần tra như ta cũng không bằng còn không ngoan ngoãn thu hồi Pháp khí theo ta đi gặp ba vị đương gia.



Nghe xong lời đó Dương Phàm vẻ mặt lộ rõ kinh dị thầm nghĩ:



"Tu sĩ Ngũ Bàn Sơn này hiển nhiên biết lai lịch thân phận chúng ta thái độ lại mãnh liệt như thế?"



Đột nhiên, sắc mặt hắn trở nên sương lạnh. Hắn đã đoán ra đây là Ngũ Bàn Thiên Thai muốn làm một cái hạ mà uy với đám người mình. Nếu cãi lời có thể giết chết ngay đương trường, sau đó đương nhiên chiếm lĩnh địa bàn hai nhà nếu ẩn nhẩn vậy hai người Dương Lỗi tới địa bàn Ngũ Bàn Sơn này còn không phải để mặc cho người xâm lược dùng phương thức khác thâu tóm đồng hóa sao.




Chúng tu sĩ biến sắc dưới lực lượng thiên nhiên của trời đất uy áp bị dọa cho hồn phi phách tán đều bay khỏi thiên thai hướng về không trung rời đi. Dương Phàm nhắm hai mắt lại. Sinh Mệnh Lục Chủng lục ý dạt dào nơi Hồn Căn phía dưới lóe ra lưu quang mông lung mờ ảo tiến vào trong đại địa. Cảm quan của hắn dung hợp cùng với đại địa dưới chân. Giờ khắc này, khắp đại địa dường như trở thành một bộ phận thân thể hắn vậy.



"Ầm"



Dương Phàm dậm chân, toàn bộ ngọn núi khổng lồ trong phạm vi mười dặm đều kịch liệt chấn động. Trong toàn khu vực bụi mù nổi lên bốn phía, khí thế cường đại đó kinh hãi thế tục. Chim muông muôn thú bỏ chạy tứ tán hoảng sợ không hiểu.



- Người này sợ rằng đã là Nguyên Anh bậc cao rồi. chạy mau!



Mấy tên Kim Đan vừa rồi còn ra vẻ không ai bì nổi mặt sợ không còn chút máu chạy nhanh còn hơn thỏ. Mấy tên bậc cao vừa chạy trốn, những tu sĩ bậc thấp còn lại lúc này mới phản ứng lại. cả đám như đàn ong vỡ tổ bỏ chạy trối chết. Uy lực một cước của Dương Phàm chấn nhiếp núi sông khiến cho hơn một ngàn cường giả bị dọa sợ bỏ chạv toàn bộ. Trên Thiên Hành Chu Dương Lỗi và Sở Thu Nhiên thần tình khiếp sợ, những tiếng âm vang truyền tới trong tai phía dưới bụi mù nổi lên khắp nơi trong lòng dâng lên một cỗ kinh hãi. Đây thật sự là lực lượng mà con người có thể nắm giữ sao? Bọn họ ngây ngốc tại chỗ há lớn miệng nhìn.



"Oanh ầm ầm"



Trên đỉnh Thiên Thai tính cả toàn bộ dãy núi đồ sộ kia đều đồng loạt rung động. Dương Phàm nhắm nghiền hai mắt dường như trở thành một bộ phận của dãy núi, trở thành một thần linh không thể chiến thắng.



"Dung thông đại địa! Đây chính là Diễn Căn Kỳ"



Dương Phàm lẳng lặng thể ngộ cỗ lực lượng rộng lớn lại không thiếu hùng hậu này bộc phát. Nhưng mà hiện tại cảnh giới của hắn chỉ là Diễn Căn sơ kỳ, chỉ có thể dung hợp một bộ phận rất nhỏ lực lượng đại địa. Khiến cho đại địa dãy núi run rẩy lay động, với uy thế cuồn cuộn mênh mông chấn nhiếp sinh linh tứ phía đây là cực hạn mà giai đoạn hiện tại Dương Phàm có thể làm được.



"Nếu ta có thể tiến vào Diễn Căn hậu kỳ, vậy chỉ cần một ý niệm là có thể sơn băng liệt địa đập nát núi sông, lực lượng gần như hùng hậu vô hạn"



Dương Phàm mở lớn hai mắt trong đó một tia hiểu ra và chờ mong. Từ Uẩn Chủng Kỳ đến suy diễn ra Diễn Căn Kỳ hắn đã thành công bước vào đại viên mãn, về phần Diễn Căn trung kỳ. Diễn Căn hậu kỳ trong lòng Dương Phàm đã có một suy nghĩ cơ bản. Diễn Căn Kỳ là dung thông đại địa như vậy sau khi bước vào cảnh giới Diễn Căn Kỳ cao hơn diễn biến kế tiếp dường như sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ngay khi Dương Phàm đang lẳng lặng thể ngộ lực lượng Diễn Căn Kỳ cũng dự đoán về cảnh giới cao hơn sau này, một đạo tiếng rống giận rít gào truyền tới.



- Dừng tay!



Ba cỗ khí thế cường đại từ trong dãy núi ở ngoài mấy dặm truyền tới.



"Hưu hưu hưu"



Ba đạo nhân ảnh phẫn nộ rống lên một tiếng, bay đến trước mắt tốc độ vô cùng nhanh. Dãy núi dưới chân Dương Phàm khôi phục yên tĩnh ánh mắt quét nhìn về phía ba người này như cười như không nói:



- Các ngươi tới dường như có chút chậm đó.