Tiên Hồng Lộ

Chương 518 : Mô phỏng sinh linh

Ngày đăng: 20:47 22/04/20


Con giao long nhỏ ra hình ra dạng, lóe ra quang mang hai màu xanh vàng, hai mắt lộ ra vài phần linh tính, rít gào vây quanh người Dương Phàm.



Nhìn một màn khó tin được này, mọi người ở đây đều kinh ngạc ngây ngốc.



Biến linh khí giao cho hình thái sinh linh, quả thật chưa từng nghe tới.



Đây rốt cuộc là thủ đoạn cỡ nào?



Bọn người Bồ Thiên Quân Vương khó có thể tưởng tượng, Dương Phàm vận dụng lực lượng đã tới mức xuất thần nhập hóa.



Hồ Phi cũng thật kinh ngạc, trước tiên là ngẩn ngơ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì.



Lúc này, hắn nhớ tới vị Hà Lạc tiền bối thần bí ở Thanh Giang Hà.



Hà Lạc cũng có được loại lực lượng như thế, có thể trực tiếp ngưng tụ dòng nước thành các hình thái sinh linh.



- Đi.



Dương Phàm nhấc tay chỉ ra, con giao long nhỏ toàn thân quang mang rực sáng, hùng hổ như sóng gầm đánh thẳng về phía Hồ Phi.



Hồ Phi giận dữ, một con giao long nhỏ không có sinh mệnh cũng dám kiêu ngạo trước mặt mình.



Hắn không nói hai lời, vung quyền đánh ra, giữa quyền nổ vang một tiếng, phát ra một dòng điện xà.



Bùm!



Con giao long nhỏ bị Hồ Phi đánh trúng, ánh sáng trên người ám đạm, nhưng dư uy không tan, tiếp tục cắn tới Hồ Phi.



Bùm bùm ầm!



Cứ thế, Hồ Phi cùng con giao long quấn vào nhau chiến đấu, đặc sắc vô cùng, thật là náo nhiệt.



Dương Phàm đứng giữa trời cao cách đó trăm trượng, cười dài nhìn hai người tranh đấu.



Đương nhiên, hắn phải chia ra một bộ phận tâm thần khống chế linh lực ở trạng thái con giao long nhỏ kia.



Còn lại mấy người Bồ Thiên Quân Vương đang xem trận chiến, mỗi người sắc mặt cổ quái, nhìn con giao long dây dưa cùng Hồ Phi.



Ở trong lúc chiến đấu, con giao long nhỏ này vừa bắt đầu liền hung hăng, gần như chiếm thượng phong.



Bởi vì nó không phải thân thể máu thịt, thậm chí không phải thực thể hoàn toàn, công kích bình thường đánh lên trên nó, gần như không có cảm giác gì.



Tuy nhiên, theo chiến đấu kéo dài, ánh sáng trên người con giao long này đần ảm đạm, nhò đi từng chút, cuối cùng tiêu tán.



Bùm -



Một chưởng cuối cùng đánh tan con giao long, dưới ánh mắt như cười như không của Dương Phàm. Hồ Phi không khỏi ngao ngao kêu to, tức đến phát run.



Đánh nửa ngày, Dương Phàm căn bản không có ra tay, chỉ là phái ra một "thủ hạ".



Điều này làm sao hắn chịu được?
Có chuyện tốt như vậy, Hồ Phi tự nhiên rất ưa thích.



Khi hắn vươn tay nắm lấy Nguyên Anh này, mặt mũi trở nên dữ tợn, trong mắt chợt lóe tử quang, há mồm phun ra một đạo ánh sáng màu tím huyền ảo, nuốt Nguyên Anh vào bụng.



Thấy cảnh này, Dương Phàm lại có vẻ ngốc trệ dại ra.



Lúc Hồ Phi nuốt lấy Nguyên Anh này, hắn liền cảm giác được một cỗ khí tức mãnh liệt không phải nhân loại.



Cỗ hơi thở này có chút giống yêu thú, nhưng đẳng cấp rất cao, ít nhất phải cao hơn hai trình tự so với Kim Giao Long từng gặp ở nội hải.



Huyết mạch Thần thú?



Dương Phàm không khỏi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Hồ Phi.



Còn Hồ Phi lại là vẻ mặt hưởng thụ, xem ra Nguyên Anh kia đã trở thành một món mỹ vị với hắn.



- Có cảm giác gì không?



Dương Phàm hỏi.



Hồ Phi suy nghĩ một chút, mới chần chờ nói:



- Ăn rất ngon.



Khuôn mặt Dương Phàm hung hăng co quắp một cái.



Coi Nguyên Anh làm thức ăn, sợ rằng cũng chỉ có Hồ Phi làm được điểm này.



Dương Phàm không lập tức rời đi, bởi vì hắn tin tưởng, nuốt xong một cái Nguyên Anh, không thể nào không có bất kỳ phản ứng nào.



Quả nhiên không tới một lát, trên người Hồ Phi phóng ra một cỗ khí tức hủy diệt bạo ngược, toàn thân lông tóc dựng đứng, hai tay co thành trảo, điên cuồng vùng vẫy.



Đồng thời, lôi điện màu tím cùng ngọn lửa đỏ thẫm lấy hắn làm trung tâm, rít gào ngang dọc. mở rộng bốn phương tám hướng.



May là trước đó Dương Phàm sớm có chuẩn bị, bố trí cấm chế cường đại, ý niệm khẽ động, mặt đất xung quanh liền trở nên cứng rắn không thể phá vỡ, ngay cả vách tường cũng hóa đá, mặt đất phóng ra quang mang màu vàng.



Vào lúc này, Hồ Phi rốt cuộc tới bên bờ bộc phát, hai mắt bắn ra một cỗ quang mang tử điện, dường như còn có ngọn lửa đỏ đậm thiêu đốt.



Bỗng nhiên, hắn nhe răng trợn mắt, toàn thân như linh hầu bị lông rậm bao phủ, hai tay triệt để hóa thành hai trảo, sắc bén vô cùng, hàn quang lóe sáng.



Khoảnh khắc, giữa mi tâm hắn sinh, ra con mắt thứ ba, kim quang chói lọi.



Một cỗ lực lượng cấm kỵ làm Dương Phàm cảm thấy kinh hãi, kim quang phóng ra từ con mắt thứ ba đó.



Không chỉ có hắn cảm thấy cỗ lực lượng đáng sợ này, ngay khoảnh khắc đó, đông đảo thần thú cùng tồn tại mạnh mẽ ở giới này, linh hồn không khỏi run lên.



Tam Nhãn Thông Thiên, Thần Ma tránh lui.



30. 12