Tiên Hồng Lộ

Chương 529 : Đông kết máu

Ngày đăng: 20:48 22/04/20


Toàn bộ Cổ Lương Thành, trong số mấy chục vạn tu sĩ chung quy có hai nhân vật đỉnh nhất sừng sững Bắc Tần cảm giác được Hồn Căn cảm quan của Dương Phàm.



- Người nào?



Trong mật thất cấm chế tầng tầng, lão già bạch sam cùng thanh bào lão đạo gần như đồng thời quát nhẹ một tiếng.



Lão già bạch sam khuôn mặt già nua bình thường, trên trán có một nốt ruồi máu quỷ dị, chính là Huyết Luyện lão tổ.



Mặt khác vị thanh bào lão đạo tóc trắng xóa, tiên phong đạo cốt, ánh mắt quắc thước.



Trừ Huyết Luyện lão tổ cùng Lăng Tiêu kiếm tiên, thân phận người này cùng hôào mà ra, chính là Thái thượng tô sư Tam Thanh Môn, Tam Thanh tán nhân.



Trong mật thất nho nhỏ này không ngờ hội tụ mười mấy người cường đại cao tầng Bắc Tần.



Bất kỳ một người ở đây tu vi ít nhất đều là Nguyên Anh trung kỳ trở lên.



Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân sau khi quát nhẹ, lập tức triển khai thần thức rà quét bốn phía khu vực.



Mà cổ cảm giác kỳ dị lúc trước biến mất vô ảnh vô tung.



Thần thức hai người cực kỳ cường đại, có thể bao phủ phạm vi một trăm tám mươi dặm, ngay cả dưới nền đất cũng không bỏ qua, nhưng không tìm được bất kỳ nhân vật khả nghi nào.



Thậm chí, ngay cả một chút manh mối bọn họ cũng không tìm được.



Trong mật thất, bậc cao Nguyên Anh còn lại đều lộ ra vẻ nghi hoặc khiếp sợ.



Rất rõ ràng, hai vị Nguyên Anh đại tu sĩ đồng thời cảm thấy bị nhìn trộm, nhưng bọn họ lại không có bất kỳ cảm giác nào.



- Chẳng lẽ là ảo giácNhưng là không có khả năng,



Trong mắt Huyết Luyện lão tổ hiện lên một tia nghi hoặc, rất nhanh lại quyết đoán phủ định.



Nếu là ảo giác, không có khả năng hai đại tu sĩ đồng thời sinh ra ảo giác.



Nhưng là với thần thức Nguyên Anh hậu kỳ của bọn họ đều không thể thăm dò ra bất kỳ manh mối gì, đích xác làm người ta khiếp sợ, chẳng lẽ tu vi người tới cường đại đến mức có thể tránh được thần thức của hai đại tu sĩ rà soát.



- Vũ đạo hữu, ngươi đi ra ngoài điều tra một chút, xem trong cổ Lương Thành có bị người nào lai lịch không rõ lẩn vào, tốt nhất là tra xét nghiêm ngặt tu sĩ mấy ngày gần đây mới đến tiếp viện.



Huyết Luyện lão tổ nói với một vị thân hình cao ngất bên cạnh.



- Huyết Luyện đạo hữu yên tâm. Việc này liền giao cho ta đi làm, nếu người này có thể nhìn trộm đến mật thất ngầm này, như vậy khẳng định hắn còn ở trong cổ Lương Thành, đây là một thanh niên mặc giáp liền như vảy cá màu tím, thần sắc lộ vẻ cao ngạo.



Mặc dù ở trước mặt hai vị đại tu sĩ, giọng điệu của hắn vẫn có vẻ thanh lãnh như trước, thanh âm có lực mà tự tin.



Hơn mười vị cường giả Nguyên Anh còn lại, lúc ánh mắt rời xuống người này ít nhiều có chút kiêng kị.



Bá



Bóng tím nhoáng một cái, thanh niên họ Vũ kia biến mất khỏi mật thất, thân hình như quỷ mị.



Huyết Luyện lão tổ cùng Tam Thanh tán nhân liếc nhau, gật gật đầu, yên tâm không ít tựa hồ hết sức coi trọng người này.



Mà ở một bên khác, Hồn Căn cảm quan của Dương Phàm cũng ngay lập tức thu hồi, và hòa hợp làm một thể với đại địa.
Lúc trước từ La Sơn quốc trở về Ngư Dương, Huyễn Linh tiên tử trở thành thị thiếp đã được bốn năm mươi năm.



Trong thời gian này, đại bộ phận Dương Phàm đều bế quan tu luyện, còn nàng thì ở trong Tiên Hồng Không Gian trợ giúp Dương Phàm chăn nuôi Phệ Hồn Thiên Độc Hạt.



Ngẫu nhiên Dương Phàm cũng cho nàng đi ra ngoài hít khí trời.



Trừ việc không có tự do, cô đơn một chút, Huyễn Linh tiên tử hết thảy đều tốt.



Từ sau lần đó ở La Sơn quốc, thời gian năm mươi năm, Dương Phàm đều không từng đụng chạm thân thể nàng, cũng không phải hạng người trầm mê nữ sắc như trong tưởng tượng.



Trong thời gian này, Dương Phàm còn ban cho nàng một số linh đan cực phẩm, tu vi tăng lên rất nhanh, mắt thấy sắp tới gần Nguyên Anh trung kỳ.



Chính khi Dương Phàm hưởng thụ Huyễn Linh tiên tử mềm mại bóp vai đấm lưng, bên ngoài đột nhiên truyền đến một cổ khí tức cực kỳ không hài hòa.



- Tránh ra.



Một giọng nói lạnh băng ngạo nghễ truyền đến.



Sau đó, một nam tử xa lạ xông vào.



Phía sau hắn có một lão già hoa giáp, một lão bà đầu bạc.



Nam tử xa lạ này ngạo nghễ đứng thẳng, một đầu tóc bạc không gió tự bay, mặc giáp liền như vảy cá màu tím, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.



Chỉ là trên mặt nam tử tóc bạc này có vài phần kiêu căng, trong mắt lộ ra vài tia tức giận.



- Người nào dám tự tiện xông tới?



Hồ Phi mặt đầy địch ý, thân hình chợt lóe ngăn ba người này ở ngoài cửa.



- Tại hạ Vũ Lâm.



Nam tử tóc bạc phóng ra một cỗ lạnh lẽo đến tận xương, ánh mắt lạnh, lùng đảo qua mấy người, chỉ là ánh mắt dừng trên mặt Huyễn Linh tiên tử một lúc, hiện lên một tia dị sắc.



Dứt lời, quanh thân hắn một dòng nước lạnh, tuyết trắng quanh quẩn, khí đông lạnh, thấu xương, đông lạnh Hồ Phi lun lên.



Hắn nhắm thẳng bên trong xông tới, lão già hoa giáp và lão bà đầu bạc theo sát phía sau, vẻ mặt căm thù.



Cùng lúc đó, thần thức cảm quan của Dương Phàm bắt giữ đến bốn phía phòng khách này sớm đã mai phục ba bốn bậc cao Nguyên Anh, trong mắt lóe tinh quang.



- Tiểu tử muốn ăn đòn.



Hồ Phi nổi giận, đương đầu một chưởng bổ về phía Vũ Lâm.



Vũ Lâm hừ lạnh, một tiếng, khí đông lạnh màu trắng dày đặc trong lòng bàn tay tràn ra, giao kích với Hồ Phi cùng một chỗ.



Ầm!



Vũ Lâm bị đánh văng ra, mặt lộ vẻ kinh dị.



Mà Hồ Phi thì thân thể cứng ngắc, máu toàn người đông lại, như pho tượng đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích.