Tiên Hồng Lộ

Chương 530 : Sáu pho tượng đá

Ngày đăng: 20:48 22/04/20


Một chưởng giao kích, khí huyết toàn thân Hồ Phi lập tức đông lại, thân thể cứng ngắc khó có thể nhúc nhích.



Trên mặt hắn vẫn còn giữ vẻ tức giận cùng kinh ngạc.



Dương Phàm hơi kinh hãi, lập tức nhìn Vũ Lâm với cặp mắt khác.



Vừa rồi hai người giao thủ, Hồ Phi chỉ tùy tiện ra đòn, hơn phân nửa dựa vào lực lượng dã man, không dùng hết chân tài thực học.



Nhưng Vũ Lâm này lại khác hắn, vừa ra tay liền phát động lực lượng trí mạng đáng sợ, lập tức khiến Hồ Phi ăn đau khổ.



Vũ Lâm cũng lộ vẻ kinh dị. Vừa rồi đối kích một chưởng, chỉ cảm thấy hổ khẩu run lên, cả cánh tay dường như mất cảm giác.



Nếu không phải đối phương khinh địch, không dùng hết sức, như vậy hươu chết tay ai thật đúng là khó nói.



Sau khi chế trụ Hồ Phi, Vũ Lâm hừ lạnh một tiếng, chuyển sang nhìn phía Dương Phàm, vẻ trên cao nhìn xuống nói:



- Ngươi chính là Dương Phàm?



Đối với tên Dương Phàm, hắn cũng có nghe qua.



Nghe đồn, thực lực đối phương sánh ngang Tam đại tu sĩ, là nhân vật truyền kỳ duy nhất có thể xoay chuyển đại cục Bắc Tần.



Đối với điều này, trong lòng hắn sớm không hề phục.



Trong khi nói chuyện, một cỗ hàn khí khiến máu ngưng kết tản ra.



Huyễn Linh tiên tử phía sau Dương Phàm đột nhiên cảm giác thân thể mềm mại mát lạnh, tay ngọc có chút chậm chạp.



- Các hạ xông vào phòng Dương mỗ, nếu không nói ra một nguyên cớ, đừng trách Dương mỗ hạ thủ vô tình, cho ngươi trả một cái giá đắt tại đây.



Hai mắt Dương Phàm híp lại, từ trong khe hờ hiện lên một đạo hàn quang.



Tuy rằng ba vị cường giả Nguyên Anh xông vào trong phòng, bên ngoài mai phục bốn vị bậc cao Nguyên Anh, hắn còn có thể bảo trì cường thế cùng trấn định trước sau như một từ khi trở lại Bắc Tần tới nay.



Cùng lúc nói chuyện, Hồn Căn của hắn chặt chẽ tương liên cùng đại địa dưới chân, điều tra tình huống của Hồ Phi.



Nếu là tu sĩ bình thường bị cổ hàn khí cổ quái kia làm đông kết máu, sinh, cơ trong cơ thể sẽ bị khóa, hơn nữa vẫn tiếp tục kéo dài cho đến khi tử vong.



Mà thể chất Hồ Phi vô cùng biến thái, chỉ là tạm thời bị phong khí huyết, cho dù không ra tay giúp đỡ, chỉ giây lát là có thể khôi phục.



Không biết vì sao, dưới ánh mắt của Dương Phàm, Vũ Lâm cảm thấy một cổ áp lực, không chút nào yếu thế:



- Hừ, Tam đại tu sĩ giờ này đang thương nghị đại sự cơ mật, giao quyền to cổ Lương Thành cho Vũ mỗ. Tối hôm qua có người lai lịch không rõ xâm nhập trong thành, nhìn trộm cơ mật hội nghị, Vũ mỗ phụ trách kiểm tra viện binh gần đây tiến vào trong thành.



- Mà trùng hợphai người các hạ chính là hôm qua mới tiến vào cổ Lương Thành, hơn nữa còn cãi lời Vũ mỗ thẩm tra. Nếu đã dám cãi lệnh, Vũ mỗ đương nhiên muốn dùng sức mạnh.



Vũ Lâm cười lạnh liên tục, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đứng ở một điểm cao tuyệt đối.



- Vũ mỗ đại biểu danh nghĩ liên minh mười ba nước, phát động chế tài với các ngươi.



- CáiCái rắm!



Một giọng nói thô bi ở trước mặt hắn truyền đến, khí huyết toàn thân Hồ Phi lưu chuyển, hắt xì một cái thật to.



Phốc!
Một cỗ hàn khí đâm thẳng vào xương sống, hắn rùng mình một cái, nào còn chiến ý gì, lập tức nhanh chóng lui về phía sau.



Dương Phàm cười lạnh nói:



- Muốn chạy? Nào có dễ dàng như vậy?



Bá!



Chỉ thấy thân hình hắn trống rỗng na di mấy chục trượng vừa lúc chặn đứng Vũ Lâm.



Ba



Một chưởng đánh ra, trong lòng bàn tay lóe lên sóng gợn màu vàng đất thô ráp, khí tức nặng nề như núi áp bách khiến hắn khó thể thở nổi.



Cỗ lực lượng này, làm sao cường giả Nguyên Anh bình thường có thể có được?



Hắn miễn cưỡng dùng băng trùy trong tay ngăn cản.



Bang!



Băng trùy cứng rắn bóng loáng bị đánh bay trở về hung hăng chạm vào ngực hắn.



Tuy nhiên, giáp liền vày cả màu tím trên người Vũ Lâm phóng ra một tầng ánh sáng màu tím, hấp thu lực công kích.



Dương Phàm hơi lộ vẻ dị sắc, tay không chút ngừng, một bóng xà tiên màu đen lập tức cuốn lấy.



Vũ Lâm cực kỳ sợ hãi, hoàn hảo có giáp liền vảy cá màu tím hộ thể, xà tiên kia chỉ vẻn vẹn cuốn lấy hắn chỉ có cảm giác tê dại nhẹ.



Nhưng công kích của Dương Phàm cũng không chỉ vẻn vẹn như thế.



Bàn tay hắn bỗng nhiên biến lớn, lóe ra ánh sáng màu vàng đất quỷ dị, như quạt hương bồ hung hăng đánh lên người Vũ Lâm.



Ầm!



Thân thể hắn bỗng run lên, kêu một tiếng đau đớn, quầng sáng tím quanh thân lập tức ảm đạm.



Ba



Dương Phàm lại vỗ qua một chưởng đánh lên mặt hắn quầng sáng tím lập tức vỡ tan.



Vũ Lâm "Phốc" một tiếng phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt, thân thể bị tát bay ra xa, vẻ mặt hắn đầy kinh sợ, thân thể ở giữa không trung còn không rơi xuống đất liền chợt lóe, biến mất trong đống kiến trúc phòng ốc phương xa.



- Đừng đuổi nữa.



Dương Phàm ngăn trở Hồ Phi đuổi theo.



Nơi này dù sao cũng là cổ Lương Thành, nơi đóng quân của liên minh thế lực mười ba nước.



Sau khi mọi thứ chấm dứt, nguyên bản phòng khách đã biến thành một đống đổ nát, sáu pho tượng đá sống động đứng sừng sững.



Giờ phút này, trong cổ Lương Thành có vài trăm, hơn ngàn đạo thần thức đảo qua nơi đây.



Khi bọn họ thấy rõ những pho tượng hóa đá này, kết quả đều truyền đến một tràng tiếng hít khí lạnh.