Tiên Hồng Lộ
Chương 550 : Tiến tới Cực Bắc
Ngày đăng: 20:48 22/04/20
Một ngày này, ở Vụ Liễu trấn, dưới tầm mắt của mấy chục người, hai bóng người lơ lửng giữa không trung.
Hồ Phi đứng bên cạnh Dương Phàm, nhe răng trợn mắt, lao xuống nhóm người quen phất tay nói lời từ biệt.
Dương Phàm che dấu tình cảm dậy sóng trong lòng, ánh mắt ổn định, nhìn lướt qua những gương mặt quen thuộc.
Độc Vương La Tùng Hoành, Bồ Thiên quân Vương, Lâm Chung, Trịnh Tiểu Mạn, Thương Vân
Đệ đệ Dương Lỗi, muội muội Điệp Liên, Vân Vũ Tịch
Trong những người này, có sư trưởng, có bằng hữu, có đệ tử, có thân nhân, có người yêu.
Cũng có mảnh đất Vụ Liễu Trấn nhỏ đầy nhớ thương này.
Tại đây còn có một số người khác, như Viên lão đại, Hoàng Vũ, Dương Mạn, phụ tử La Nham, La Tường, Sở Thu Nhiên, Ẩn Tam ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó
Tất cả dường như đã chủ định, Ngư Dương quốc là quê hương Dương Phàm không thể dứt bỏ.
Độc Vương La Tùng Hoành, Bồ Thiên Quân Vương trong mắt đều gởi gắm biếtao mối quan ái, chờ mong, giống như bậc cha chú ôn hòa quan tâm con cháu.
Lâm Chung trên mặt lộ vẻ chúc phúc và vui mừng, còn có lòng cảm kích thật sâu sắc.
Trịnh Tiểu Mạn, Thương Vân quỳ trên mặt đất, thành khản cung kính, trong mắt chứa đầy vẻ tôn kính và cảm kích.
Đệ đệ Dương Lỗi, muội muội Điệp Liên, hai người ánh mắt ướt át, tràn đầy thân tình nồng đậm.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Vân Vũ Tịch lóng lánh giọt lệ trong vắt, yên lặng nhìn theo, gởi gắm biết bao tình yêu tha thiết, còn có chờ đợi.
Dương Phàm nắm trong tay sinh mệnh tự nhiên hắn rõ ràng cảm nhận được phản ứng tình cảm của từng người.
Xúc động trước những dao động tình cảm này, hắn hít sâu một hơi, tâm tình tại trong khoảnh khắc đó bắt đầu ào ạt tuôn trào ra.
Giờ khắc này, tín niệm ý chí trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, giống như ngày đó ở Thánh điện Khổng tước, trước hội tụ ý nguyện tinh thần của mười vạn tu sĩ, khiến ý chí tinh thần của hắn sinh, ra một loại hướng tới cao hơn.
Ánh mắt nhìn chăm chú một lát, Dương Phàm dứt khoát thốt ra hai chữ mang theo ý chí vô cùng kiên định:
- Xuất phát!
Xuất phát
Hai chữ này, dường như xúc động tâm tư tình cảm trong lòng mọi người, có thể cảm nhận được quyết tâm không thể lay động của Dương Phàm.
Tiếng nói vừa dứt, hai người hóa thành hai luồng sáng một xanh một tím, trong nháy mắt bay khỏi Vụ Liễu trấn, dung nhập vào bầu trời xa xa.
Quyết định ra đi không chùn bước, Dương Phàm không hề quay đầu lại. Hồ Phi cũng thế.
Sự quyết tâm với ý chí kiên định này, không có bất cứ lực lượng nào có thể ngăn cản.
Sau thời gian ước chừng cạn chén trà nhỏ, hai người Dương Phàm đi tới một dòng sông nước chảy cuồn cuộn quen thuộc.
Thanh Giang Hà.
- Nếu một ngày nào đó ngươi tấn chức Hóa Thần kỳ, mà lại không thể hoàn toàn che giấu lực lượng khí tức, thì không nên về Bắc Tần.
- Vãn bối hiểu rồi.
Dương Phàm thầm hiểu ý tốt trong lời nói của Hà Lạc.
Ngày đó ở Thánh điện Khổng tước, phân thân của Khổng Tước Tiên trên thượng giới kia, bị độc thủ Kình Thiên bắt đi, gần như không có bất cứ sức phản kháng gì.
Cường giả thượng giới còn như thế huống chi là Hóa Thần kỳ hạ giới.
- Ở Đông Thắng Đại Lục, có hai khu vực hoàn toàn không chịu hạn chế này. Một là Thiên Cầm Nội Hải, còn một nữa là Thánh địa tu tiên Đại Tần Vương Triều.
Hà Lạc nhếch khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười.
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm.
Dương Phàm cảm tạ vạn phần.
Đồng thời, hắn cũng bởi vậy mà kinh hãi: Đại Tần Vương Triều chính là Thánh địa tu tiên, là một nước trong vạn nước, đại năng vô số kể, hoàn toàn không chịu hạn chế này cũng là bình thường.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Thiên Cầm Nội Hải nơi đó cũng không chịu hạn chế này.
Bởi vậy có thể thấy được, Thiên Cầm Nội Hải quả thực không đơn giản.
Sau khi hiểu được về hạn chế của Hóa Thần kỳ, Dương Phàm nhẹ nhàng bay đi.
Rời Thanh Giang Hà, hắn bay theo hướng phương Bắc, thẳng một đường đi Cực Bắc.
Dựa theo tốc độ của tu sĩ bình thường, từ Bắc Tần đến Cực Bắc ít nhất cần mấy ngàn năm.
Phi hành mấy ngàn năm, đây là khái niệm gì?
Tốc độ của Dương Phàm đương nhiên không thể lấy tu sĩ bình thường để đo lường.
Tạm không nói về chênh lệch cực lớn trên phương diện tốc độ, chỉ nói riêng về tốc độ khôi phục và lực kéo dài của Dương Phàm đã vượt hơn xa gấp mười lần Nguyên Anh cùng cấp.
Tường Vân Ngoa dưới chân khẽ lóe lên vệt sáng màu bạc, Dương Phàm hóa thành một tia sáng, một đường bay đi hướng bắc.
Trong thời gian phi hành lâu dài, ước chừng phi hành hơn nửa năm, Dương Phàm mới rời khỏi khu vực Bắc Tần.
Trên thực tế, phạm vi Bắc Tần cũng không nhỏ, nó bao gồm mười ba nước Bắc Tần, chín tộc man di, cũng với một số nước tu chân rải rác và các địa phương hoang dã.
Hơn chín phần khu vực, đều là vùng hoang dã.
Nơi này yêu thú hoành hành, nguy cơ trùng trùng.
Khi Dương Phàm rời khỏi khu vực Bắc Tần, lại rơi vào một vùng hoang dã vô cùng vô tận.
Rốt cục, khi hắn phi hành hai ba năm sau, chợt hiện lên trong tầm nhìn của Dương Phàm một vùng băng nguyên sáng lấp lánh, phát ra khí tức băng lạnh đến thấu xương.