Tiên Hồng Lộ

Chương 551 : Tuyết Ẩm Tình

Ngày đăng: 20:48 22/04/20


Ước chừng phi hành thời gian mấy năm, Dương Phàm rốt cục tới địa vực thuộc Cực Bắc, nhưng chỉ là vùng ven.



Theo giải thích của Hà Lạc: Sâu trong Cực Bắc, cực hàn lãnh khí nơi đó, người tu tiên có tu vi thấp,căn bản khó thể sinh tồn.



Trông về phía băng nguyên xa vô tận trong tầm nhìn, Dương Phàm tính toán sơ sơ.



Mình một đường từ Bắc Tần bay đến Cực Bắc, mất thời gian gần bốn năm.



Nếu muốn đi vào bên trong Cực Bắc, chỉ sợ cần thời gian hơn nửa năm.



Điều này còn do tốc độ phi hành và lực khôi phục của Dương Phàm.



Nếu như đổi làm hạng Nguyên Anh bình thường, dưới sự chênh lệch khôi phục tốc độ và pháp lực, ít nhất cần thời gian bốn năm chục năm mới có thể từ Bắc Tần tới Cực Bắc.



Một đường bay tới, lặn lội đường xa, Dương Phàm cũng quá mệt mỏi.



- Nơi Cực Bắc, khu vực rộng lớn vô ngần, hung hiểm không rõ, mình trước hết tìm một nơi có người ở, tốt nhất là người tu tiên, hiểu biết tình hình nơi này, rồi mới tiện quyết định.



Dương Phàm trầm ngâm đến đây, liền thu liễm khí tức.



Một thân khí tức cường đại cấp Nguyên Anh, được áp chế tới Kim Đan kỳ.



Kim Đan bậc cao, là một cảnh giới thích hợp nhất hành tẩu Tu Tiên giới. Người bình thường không dám dễ dàng trêu chọc.



Mà cường giả Nguyên Anh, không khỏi kinh thế hãi tục, quá mức nổi bật dễ bị chú ý.



Ở nơi cuộc sống không quen thuộc này, Dương Phàm quyết định vẫn nên điệu thấp một chút, mặc dù hắn không cho rằng nơi Cực Bắc này có người nào có thể uy hiếp đến hắn.



Đây là một loại thận trọng đối với khu vực không biết.



Trước đây khi mới đến Nội Hải, Dương Phàm cũng hạ thấp mình và cẩn thận vô cùng.



Giờ phút này đặt chân đến khu vực băng tuyết Cực Bắc hung hiểm không rõ, Dương Phàm đầu tiên cẩn trọng mười phần.



Lấy tu vi Kim Đan bậc cao, Dương Phàm xuyên qua không trung băng nguyên, đi về hướng Bắc.



Quả thực, mới vừa đi mấy trăm dặm, Dương Phàm thấy được một trấn nhỏ phàm nhân.



Trong trấn này có đám quán trà, tửu lâu, nhà trọ, hiệu thuốc, trông mức độ phồn hoa, không ngờ không kém hơn Vụ Liễu trấn.



Hơn nữa phòng ốc trấn nhỏ này, đều dùng đá rất dày chồng chất mà thành.



So với kiến trúc nơi Bắc Tần, kém đi mấy phần tinh xảo trang nhã, có vẻ thô sơ cao lớn.



Dương Phàm hoài nghi, điều này có liên quan đến môi trường nơi Cực Bắc.



Thần thức chậm rãi triển khai, Dương Phàm phát hiện mấy người tu tiên ít ỏi ở trấn nhỏ, hơi lộ ra sắc mặt vui mừng.



Mặc dù mấy người tu tiên kia có thể đếm trên đầu ngón tay, hay có xuất thân gà mờ, nhưng chung quy cũng cho Dương Phàm thấy được bóng dáng người tu tiên.



Lấy đầu mối này tiếp tục tìm kiếm, tất nhiên có thể thăm dò thực trạng Tu Tiên Giới Cực Bắc, lại tìm kiếm nơi ở tung tích của Vũ Văn Hâm và Thiên Nhất Hồn Thủy, cũng do thời gian không muộn.
- Xem ra nơi gọi là Băng Tuyết Tiên Vực hẳn là chỗ của Tu Tiên Giới Cực Bắc.



Tuy nhiên phương thức tồn tại của Băng Tuyết Tiên Vực, khiến Dương Phàm không thể hiểu nổi, giống như hoàn toàn thoát ly tầm nhìn phàm nhân, được đặt ở khu vực thần bí mà khó thể tiếp xúc.



- Ta và Dương huynh nói chuyện rất tâm đắc, không ngại cũng nói cho huynh một bí mật.



Lâm Thành đột nhiên hạ thấp giọng, bộ dáng như thần bí.



- Lâm huynh mời nói.



Dương Phàm hơi lộ ra vẻ dị sắc.



- Cứ cách năm mươi năm, tiên sư từ Băng Tuyết Tiên Vực, sẽ tiến hành liên hệ một lần với Tuyết Sơn phái ta chọn một số thanh niên có tư chất thiên phú để vào phái làm đệ tử.



Lâm Thành có chút kích động nói:



- Đây chính là cơ hội cả đời mới có thể gặp được một lần,



- Hả? Không ngờ còn có chuyện như vậy sao?



Dương Phàm đến đây có chút hứng thú, lại hướng Lâm Thành hỏi một chút tình huống cụ thể.



Đối với chuyện này, Lâm Thành biết bao nhiêu liền đáp, dù sao cũng không có cơ mật gì không thể cho ai biết.



Dương Phàm đối với chuyện này cũng lưu tâm, xem ra thông qua đầu mối Tuyết Sơn phái này, liền có thể tìm được Băng Tuyết Tiên Vực, cùng tiến vào Tu Tiên giới Cực Bắc, từ nay về sau liền có thể bắt đầu thực hiện mục đích của mình.



Đang khi hai người tâm sự, một đám người từ bên ngoài tửu lâu đi vào, khoảng chừng bảy tám người, đều có tướng mạo dữ tợn, không phải người lương thiện.



- Tiểu nhị! Nhanh đưa thức ăn lên, nghe nói tiên tửu Tuyết Ẩm Tình của Băng Vụ trấn rất khá, lấy cho ta mười hũ.



Trong đó có một gã thấp lùn mập mạp, nói với vẻ hung thần ác sát.



Bảy tám người do một người đàn ông có đôi mắt ưng mặc trường bào màu vàng cầm đầu. Trên thân người này lờ mờ phát ra một luồng lệ khí, không nói một lời, lại khiến cho người ta không rét mà run.



Cũng chỉ có hắn, không bị khí của băng tuyết ảnh hưởng, một thân quần áo mỏng manh, không chút cảm giác lạnh.



- Vị đại gia này



Tiểu nhị run giọng nói:



- Tuyết Ẩm Tình cất trong kho chỉ còn rất ít, không có sự cho phép của ông chủ, thông thường không bán cho khách, huống chi là mười hủ.



- Muốn chết.



Ánh mắt tên mập mạp lạnh lùng như đao, vừa nâng tay xách hắn lên.



Lâm Thành đang nói chuyện với Dương Phàm, "bình" một tiếng, liền đứng bật dậy, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.



Dương Phàm quan sát những người này một hồi, ánh mắt rơi xuống trên người người đàn ông mắt ưng mặc kim bào, hiện lên một chút dị sắc.