Tiên Hồng Lộ

Chương 552 : Băng Phong Bạo ập tới

Ngày đăng: 20:48 22/04/20


Thấy tên hung thần ác sát này hành sự hung ác trên Tuyết Sơn lâu, thậm chí làm bị thương người trong quân, Lâm Thành cuối cùng không kìm nổi, đứng lên.



- Ủa! Đây không phải là Lâm trưởng lão trẻ tuổi nhất Tuyết Sơn phái sao?



Tên béo phì kia, trên khuôn mặt có một vết sẹo, ném tiểu nhị qua bên, cười nói.



- Hình Phách! Nói ngươi da dày, dám đến địa bàn của ta gây chuyện?



Trong mắt Lâm Thành dâng lên một chút lửa giận, rõ ràng cũng nhận biết người này, trên khuôn mặt mang biểu tình khinh thường, đối với khí tức lăng lệ được phát ra trên người Lâm Thành, trong mắt Hình Phách có chút tránh né.



Nhưng rất nhanh hắn cười lạnh nói:



- Lâm Thành! Ngươi có thấy rõ không, hôm nay là ai đến tửu lâu của ngươi làm khách.



Thần sắc Lâm Thành biến đổi, ánh mắt lập tức rơi xuống người đàn ông mắt ưng mặc kim bào cầm đầu đám người Hình Phách.



Người này mặc áo mỏng manh, trong khí trời băng thiên tuyết địa, tự nhiên không cảm giác, ánh mắt như hàn tinh, trên thân phát tán ra một luồng lệ khí khiến lòng người kinh hãi.



Từ đầu đến cuối, hắn cũng không phát ra một lời, thần sắc càng trở nên lạnh như băng.



Một khắc này, cả Tuyết Sơn lâu, một mảnh yên tĩnh, theo đó thần thái người đàn ông kim bào biến hóa càng thêm áp lực khẩn cấp hơn.



Lâm Thành vội nhìn trừng người này, hiển nhiên nghĩ đến gì, run sợ nói:



- KimKim Ma Đại Vương?



Kim Ma Đại Vương.



Cả Tuyết Sơn lâu, người hơi có chút kiến thức, không khỏi hít một ngụm lãnh khí



Kim Ma Đại Vương, người này là ma đầu đại danh lừng lẫy trong phạm vi mấy ngàn dặm.



Cũng có người nhát gan sợ phiền phức, lập tức tính tiền rời đi.



Trong tửu lâu, không khí áp lực khẩn cấp, kéo dài thật lâu.



Kim Ma Đại Vương, một lời không nói, chỉ là lạnh lùng nhìn Lâm Thành.



Hắn không nói chuyện, sáu bảy tên hung ác tàn nhẫn bên cạnh, cũng đều thành thật im lặng, không nói lên một lời.



Không giận mà uy, không nói mà sợ.



Càng trầm mặt như vậy, áp lực mang đến càng đáng sợ hơn.



Người có tên, cây có bóng.



Ngay lúc này, mọi người trong Tuyết Sơn lâu, đều rơi vào trong không khí khẩn trương yên tĩnh.



Trong mắt Lâm Thành có chút sợ hãi, lại không thể không hạ thấp giọng với đối phương.



- Nguyên lai là Kim Ma Đại Vương các hạ, đích thực là khách quý Tuyết Sơn lâu khó gặp. Tiểu nhị. Tặng bọn họ một hũ Tuyết Ẩm Tình,



Thần sắc Lâm Thành dịu đi rất nhiều, cố nén khẩn trương trong lòng, phân phó với tiểu nhị.



- Dạ! Dạ!



Tiểu nhị run giọng đáp ứng, vội chạy đi lấy một hũ Tuyết Ẩm Tình, đưa đến bàn đám người kia.
Nhưng vẫn có một số phòng ốc, yếu ớt chịu không nổi, bị Băng Phong Bạo vùi lấp, người trong đó cũng không cách nào may mắn tránh khỏi. Dưới lực lượng thiên nhiên lớn không ai ở nơi này có thể chống lại, như giấy bị thổi bay.



Trong Băng Phong Bạo, cho dù giữ một cây cỏ cứu mạng, ở dưới sự tấn công kéo dài của cuồng phong băng vỡ, cũng duy trì không được bao lâu.



Trong Tuyết Sơn lâu, đám người tị nạn, khuôn mặt thấp thỏm lo âu.



Nếu cả tòa Tuyết Sơn lâu này bị sập, mọi người chỉ sợ cũng không cách nào may mắn tránh thoát.



Ngoại trừ là tu sĩ bậc cao, đám người tu tiên gà mờ cũng không thể nào dưới sự tấn công của Bàng Phong Bạo duy trì bao lâu,



Ầm ầm ầm ầm ầm ầm,



Chính lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng đập cửa,



Mọi người trong Tuyết Sơn lâu, sắc mặt biến đổi.



Bọn họ cũng đều rất lo vấn đề này.



Một khi có người còn sống đập cửa, rốt cuộc nên mở hay không?



Nếu mở, Băng Phong Bạo tấn công đến, khống chế không được, người trong cả phòng ốc, đều khó thể may mắn thoát.



Nếu không mở, vậy là thấy chết không cứu.



Trong tửu lâu, một vùng yên tĩnh.



- Không thể mở! Nếu mở ra, tất cả mọi người sẽ chết.



Hình Phách mập mạp khẩn trương nói.



- Bên trong có người không, thỉnh mở cửa, chúng ta lúc này lưu lại một lát, tránh qua Băng Phong Bạo, liền sẽ lập tức rời khỏi.



Một âm thanh cô gái nhẹ nhàng truyền tới, khiến người không khỏi sinh lòng luyến tiếc.



Thần thức Dương Phàm vừa quét, phát hiện đám người đập cửa bên ngoài, hiển nhiên là năm sáu người tu tiên.



- Lâm huynh, mở ra đi.



Thần sắc Dương Phàm dị thường bình tĩnh.



- Điều này



Lâm Thành đo dự một chút, gật gật đầu, liền đi tới phía bên kia,



- Đứng lại.



Một giọng nói lạnh lùng, truyền từ phía sau Lâm Thành.



Lưng Lâm Thành phát lạnh, quay đầu vừa nhìn,



Kim Ma Đại Vương, trong mắt lóe lên hàn mang, không biết lấy thủ đoạn gì, xuất hiện phía sau hắn.



Ầm ầm ầm ầm ầm ầm



Ngay lúc này, tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập.