Tiên Hồng Lộ
Chương 555 : Thật nhiều phù triện
Ngày đăng: 20:48 22/04/20
Trên con đường băng nguyên không rộng lắm.
Hai người Dương Phàm gặp phải cục diện giáp kích trước sau.
Phía trước mấy chục con băng lang cả người vằn tuyết trắng, trong mắt lộ ra huyết quang và sát khí lạnh như băng, sau khi chạy tới gần, giống như có tổ chức, chậm rãi tới gần.
Mà phía sau, bảy tám người Kim Ma Đại Vương, hiện thân ở cách mấy dặm.
- Lâm Thành, hôm nay vùng băng nguyên này là nơi táng thân của ngươi, muốn trách chỉ có thể trách ngươi là trưởng lão ưu tú nhất của Tuyết Sơn phái, còn vô lễ với Kim Ma Đại Vương.
Hình Phách mập mạp, trên mặt hiện lên thần sắc âm độc âm mưu được thực hiện, tay cầm một lợi phủ màu đen nặng mấy chục cân.
Kim Ma Đại Vương đứng ở phía trước nhất, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt một mảnh băng hàn, hai tay chắp sau lưng, dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn chằm chằm hai người.
Hắn vẫn không nói được một lời, trên người phát ra khí tức âm hàn, lại càng ngày càng áp lực, khiến cho người ta không yên.
Cục diện nguy cấp như thế, khiến Lâm Thành kinh hoảng khó ổn, cố gắng tỉnh táo lại, thấp giọng nói với Dương Phàm:
- Chỉ sợ chạy không thoát, ở trên băng nguyên tốc độ của chúng ta không thể nhanh hơn những con băng lang này.
- Nếu trốn không thoát, vậy chỉ có thể liều mạng.
Dương Phàm trấn định tự nhiên, trong con ngươi dường như còn lộ ra một chút ý cười nghiền ngẫm.
Thấy vậy, trong lòng Lâm Thành hơi bình tĩnh, bị lời nói của Dương Phàm lây lan.
- Bọn họ không ngờ không chạy trốn, kế hoạch trước đây của chúng ta hoàn toàn dư thừa.
Một người đàn ông gầy gò hung hãn thấp giọng nói thầm.
- Như vậy rất tốt, trực tiếp bọc đánh hai bên, phối hợp với Tuyết Văn Băng Lang, tiêu diệt bọn họ.
Hình Phách mập mạp quét to.
Sau đó, bảy tám người hung thần ác sát, ánh mắt đều hướng Kim Ma Đại Vương, chờ mệnh lệnh của hắn.
Kim Ma Đại Vương cả người lộ ra một luồng âm lãnh, thần sắc càng thêm lạnh lùng, sát ý như thực chất phát ra.
Cứ như vậy, hắn đứng thẳng thật lâu, khiến mọi người cảm thấy áp lực bất an.
Trong mắt Dương Phàm hiện lên một chút dị sắc, cảm thấy buồn cười, một chiêu này của đối phương, hù người bên ngoài thì được, nhưng ở trước mặt cường giả có thực lực chân chính, chính là tăng thêm trò cười.
Hắn mỉm cười, nói với Lâm Thành:
- Nếu bọn họ không động thì vậy chúng ta không khách khí rồi.
Dứt lời, hắn đi đến đám người Kim Ma Đại Vương, Lâm Thành do dự một chút, cũng theo sát phía sau.
Cái gì?
Con ngươi của Kim Ma Đại Vương co rút lại, một luồng hàn ý trong mắt, khiến tâm thần người ta run lên.
Tâm thần Lâm Thành bỗng nhiên máy động, thân thể phát lạnh, cảm giác có chút sợ hãi.
Dương Phàm nâng tay vỗ vỗ bờ vai hắn, cũng ngừng lại, nói với vẻ ôn hòa:
- Mặc kệ gặp địch nhân cường đại thế nào, đầu tiên trong lòng không nên bại bởi tinh thần đối phương. Nếu không ngay cả một đường hy vọng cũng không thể có.
Lâm Thành nghe vậy, dưới một luồng khí tức quanh quẩn ấm áp, một chút tâm tình kiêng kị lo sợ trong lòng lập tức biến mất, bắt đầu chính diện đối diện với Kim Ma Đại Vương.
Dương Phàm cười dài, trong tay lại xuất hiện một đống phù triện phát tán ra một luồng linh khí dao động.
Cái gì?
Đám người Kim Ma Đại Vương vẻ cười trên mặt cứng ngắt, chợt trong mắt lấy làm kinh ngạc.
- Không tốt chạy mau.
Kim Ma Đại Vương kinh sợ nhảy lên, thân thể lập tức lăn tận lực thoát đi ra ngoài.
Vù vù vù - phốc ầm
Gần như ngay sau đó, một vùng hào quang chói mắt, bao phủ phạm vi mấy mươi trượng.
Mấy tên võ giả thế tục, đều bị bao phủ vào trong đó, tiếng kêu thảm thiết bị tiếng gầm rú che dấu.
Trong pháp thuật bùng nổ đáng sợ như nước lũ, những người này ngay cả thi thể cũng đều bị lưu lại, toàn bộ bốc hơi.
Vù vù vù vù
Kim Ma Đại Vương gian nan tránh ra ngoài vòng, thở hổn hễn, toàn thân ướt đầm, vẻ mặt hồi hộp không hiểu.
Trên mặt Lâm Thành lộ ra vẻ khiếp sợ, hồi lâu mới hoảng hốt lại, lấy ánh mắt quái dị nhìn Dương Phàm.
- Ngươi có nhiều TiênTiên phù vậy sao?
Sắc mặt Lâm Thành rất phấn khích.
- Nhanh động thủ, giết chết Kim Ma Đại Vương. Người này là cường đạo vương chung quanh mấy ngàn dặm, giết đốt đánh cướp, không chuyện ác nào không làm.
Lâm Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng thúc giục.
Kim Ma Đại Vương nghe vậy, trong lòng hồi hộp một chút, không nói hai lời chạy trối chết.
- Một tấm phù triện bậc hai cuối cùng rồi.
Dương Phàm nâng tay sờ sờ túi trữ vật, sắc mặt khẽ biến.
- A.
Lâm Thành hô nhỏ một tiếng.
Một tấm cuối cùng?
Thịch thịch thịch.
Kim Ma Đại Vương đang chạy trối chết, lại lập tức dừng thân lại.
Nhìn lại, quá nhiên trong tay Dương Phàm chỉ còn lại một tấm phù triện bậc hai duy nhất.
- Ha ha ha
Mặt hắn lộ ra vẻ kinh hỉ, chợt lắc đầu cười, nước mắt cũng nhanh theo tiếng cười chảy ra.
- Tiểu tử! Chỉ còn một tấm phù triện cuối cùng, nhìn ngươi làm sao kiêu ngạo.
Hắn không có ý tốt, vẻ mặt âm lạnh cười tà, lại tới gần hai người bộ dạng có vẻ nắm chắc thắng lợi.