Tiên Hồng Lộ

Chương 561 : Tiên vực cực bắc

Ngày đăng: 20:49 22/04/20


Tần tiên tử áo trắng tự nhiên không dễ phủ nhận Dương Phàm đưa đẩy công lao vỗ mông ngựa.



Ngược lại Liễu Tuyết Cầm nhìn nàng tán thưởng:



- Tấn sư tỷ khổ cực rồi, những đệ tử mới nhập môn này có tiến bộ như vậy, đều là do tỷ dạy dỗ mấy ngày qua.



Tấn tiên tử áo trắng mỉm cười khiêm tốn vài câu, sau đó ánh mắt sáng đảo qua Dương Phàm, lộ vẻ trầm tư, cảm giác người này không đơn giản.



May là Tần tiên tử áo trắng này cũng không có ác ý gì với Dương Phàm, điểm này thì Dương Phàm có thể cảm ứng được.



Liễu Tuyết Cầm khổng chế mây băng sương mù kia, để cho mọi người bước lên.



Bước trên mây băng sương mù này, có một cảm giác như dẫm lên mặt bông vải.



Các đệ tử Lâm Thành, Kiều Phong, cám thấy vô cùng kinh ngạc.



Dương Phàm liếc nhìn, chẳng qua là một kiện Pháp Bảo phi hành dùng tài liệu Tuyết Tinh Sa luyện chế ra mà thôi.



Đột nhiên, hắn cảm nhận được ánh mắt chú ý của Tần tiên tử áo trắng cùng Liễu Tuyết Cầm, vội lộ ra bộ dạng vô cùng kinh ngạc.



Thấy vậy, Liễu Tuyết Cầm hiện một tia mỉm cười, lòng hiếu kỳ đối với Dương Phàm cũng giảm đi vài phần.



Còn Tần tiên tử áo trắng, khẽ nhíu hàng mi lại.



Nam tử họ Phương đối với chuyện này giống như không thể trách, trong mắt hiện một tia khinh thường.



- Các ngươi đứng ở giữa Băng Vụ Vân, đứng cho ổn, lập tức chuẩn bị xuất phát.



Ánh mắt Liễu Tuyết Cầm đảo qua mọi người.



Hơn hai mươi đệ tử đám người Lâm Thành liền cảm giác một cỗ uy nghiêm không thể với đến, vội vàng ngồi ở giữa Băng Vụ Vân, các tu sĩ Trúc Cơ Kỳ còn lại vây quanh ở ngoài, phụ trợ khống chế băng vụ.



Băng Vụ Vân đương nhiên là tên gọi Pháp Bảo của Liễu Tuyết cầm.



Thấy thế bọn người Lâm Thành vẫn kinh ngạc xem xét vươn tay chạm vào.



- Dương đại ca huynh thấy qua Pháp Bảo phi hành như vậy chưa?



Sau khi rõ ràng một bộ phận tình hình Lâm Thành hiếu ky hỏi Dương Phàm.



Lúc này mọi người còn lại đang trong trầm mặc, Lâm Thành đột nhiên lên tiếng dẫn tới mọi người chú ý.



Chúng đệ tử đều chuyển ánh mắt về phía Dương Phàm, đặc biệt là đệ tử Tuyết Sơn phái.



Trải qua hai tháng ở chung, bọn họ cảm giác Dương Phàm có chút thần bí tu vi cũng là cao nhất trong bọn họ.



- Chưa thấy



Dương Phàm vốn định nói chưa thấy qua, nhưng trong đầu vừa chuyển, khóe miệng khẽ nhếch lên:



- Chưa thấy? Sao được chứ.



- Ta từng thấy qua Pháp Bảo phi hành còn lớn hơn thế này nhiều.



Dương Phàm làm ra một bộ dạng khoe khoang khoác lác.
Dương Phàm cũng đã nhìn ra thì ra Kiều Phong này cũng như Lâm Thành, đều có ý với Liễu Tuyết Cầm.



ở trước mặt Liễu Tuyết cầm, Lâm Thành cùng Kiều Phong thường có biểu hiện cạnh tranh.



Kiều Phong không thoải mái đối với Dương Phàm, là bởi vì mỗi khi mình sắp làm Lâm Thành thật mất mặt, đểu sẽ bị Dương Phàm xảo diệu hóa giải thậm chí phản kích.



Cơn tức trong lòng hắn, càng nghẹn càng chặt, lại không dễ đàng phát tác.



Nửa năm sau, hắn gần như đều tu luyện không để ý tới mọi người.



Chẳng qua bằng tu vi thiên linh căn, khắc khổ tu luyện, hơn nữa được Tần tiên tử áo trắng thầm tặng linh đan, tu vi nhanh chóng đến Luyện Khí hậu kỳ.



Tuy nhiên Lâm Thành cũng không cần đố ky thể chất rất tốt được Dương Phàm âm thầm trợ giúp, cũng thuận lợi tiến vào Luyện Khí hậu kỳ.



Tính cách Hà Tuyết rất văn tĩnh, hơn phân nửa thời gian đều tự hỏi vấn đề, tiến độ tu vi gần với hai người.



Rốt cuộc, vào một ngày một năm sau. Băng Vụ Vân tiến vào một dòng sông băng nhìn như vô tận.



Sau khi tiến vào phạm vi sông băng, nhiệt độ chợt giảm xuống, một ít tu sĩ Luyện Khí bên này lạnh đến phát run.



Đoàn người Liễu Tuyết Cầm sớm có chuẩn bị, phát ra ôn Hòa Đan, sau khi dùng loại đan này, sẽ có một dòng ấm áp chảy trong cơ thể, hình thành một tầng khí nóng bên ngoài thân người.



ở tình huống bình thường, loại đan này có thể duy trì liên tục một ngày.



Dương Phàm ăn một viên, bĩu môi, cảm giác được phổi hợp tài liệu luyện chế đan này mất cân đối, nếu không thì có thể tăng thời gian duy trì đến một ngày rưởi.



Đương nhiên hắn tự nhiên sẽ không nói ra những lời này.



Tiến vào phạm vi sông băng, chẳng những nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, khí lạnh, cũng ngày càng đáng sợ.



Thinh thoáng lại tới một trận bão tuyết. Pháp Bảo phi hành Băng Vụ Vân phải dừng lại tránh gió.



Dù sao mang theo mấy chục người, cũng không dễ dàng.



Dương Phàm không khỏi thầm than:



Nếu như mình dùng Thiên Hành Chu, cần gì sợ những nhân tố này.



Rốt cuộc, một tháng sau khi tiến vào sông băng, phía trước xuất hiện một tòa thành cổ.



Tòa thành cổ này có bậc cao tọa trấn, thậm chí không thiếu Nguyên Anh lão quái. Đương nhiên, người ngoài không nhìn thấy được, nhưng không trốn khỏi cảm quan củố Dương Phàm.



Tiến vào trong tòa thành cổ. phát hiện ở giữa trung tâm tòa thành một mảnh trổng trải, chỉ có duy nhất một truyền tống trận, còn là cỡ lớn. một lần có thể truyền tổng mười người.



Quan sát đồ văn trận pháp, rõ ràng không phúc tạp tinh vi bằng truyền tống trận ở cổ chiến trường Triệu quốc, nhưng cũng có chỗ tương tự.



Liễu Tuyết Cầm giao nộp ba mươi khối trung phẩm linh thạch, tồng cộng ba mươi lượt người từng nhóm tiến vào truyền tống trận, tự nhiên không thiếu giảng giải trong quá trình truyền tống phải chú ý vấn đề gì.



Dương Phàm cùng Lâm Thành là nhóm đầu tiên đi vào, chỉ thấy ánh sáng trắng hoa lệ phóng lên, người trong trận phép liền biến mất.



"Ha ha, cảm giác đã lâu"



Một tiếng nói khe khẽ cũng theo truyền tổng mà im bặt, một nửa lời nói giống như bị một không gian kỳ dị hút đi.