Tiên Hồng Lộ

Chương 562 : Băng Phách Tông

Ngày đăng: 20:49 22/04/20


Dương Phàm cảm giác thân thể chìm xuống, nhưng lại nhẹ nhàng ổn định, ánh sáng trắng hoa lệ xung quanh dần dần tán đi.



Hắn khẽ híp mắt lại, quan sát xung quanh, lại phát hiện mình đang ở giữa một truyền tống trận cỡ lớn.



Cũng là một thành bảo cổ, thế nhưng nơi này có đến bảy tám cái truyền tống trận, có khi lóe lên từng ánh sáng hoa lệ.



Trên không trung, từng đạo độn quang Pháp Bảo sáng lên xuyên qua, làm cho người ta không nhìn kịp.



Đây nghiễm nhiên là một thế giới chân chính thuộc về người tu tiên.



Tám người Lâm Thành cùng nhau truyền tống tới, vừa hiện thân, thân thể chìm xuống, người lung lay, sắc mặt tái nhợt, có chút không khỏe.



Bởi vì trong nháy mắt truyền tống, xuyên qua không gian, sẽ bị vây trong một trạng thái không trọng lực, cho nên đến khi tới chỗ truyền tống, sẽ cảm thấy bị chìm xuống.



Xoát xoát xoát -



Ánh sáng hoa lệ lóe lên lần nữa, các tu sĩ còn lại cũng dần dần hiện thân trên truyền tống trận cỡ lớn này.



Khi những gà con tu tiên này thấy độn quang Pháp Bảo xuyên qua trên đỉnh đầu, ánh mắt dại ra, tiếp đó lại lộ ra vẻ hưng phấn hướng tới.



- Mấy người các ngươi, đứng ở trong trận pháp làm gì, còn không mau đi ra.



Một gã tu sĩ mặc áo giáp bạc, câm trường kích trong tay bay tới, ánh mắt sắc bén như kiếm, quát lớn.



Xem ra, người này là thị vệ giữ trật tự nơi cổ bảo này, tu vi Trúc Cơ Kỳ.



Toàn cổ bảo, còn có rất nhiều thị vệ áo giáp bạc như vậy, thậm chí có cả cường giả tu vi càng cao hơn.



Mọi người sợ hãi, vội vàng đi ra khỏi truyền tống trận.



Khi Liễu Tuyết cầm xuất hiện ở trong truyền tống trận, tu sĩ giáp bạc kia lại mỉm cười mời nàng đi ra rất là khách khí.



Đối với tu sĩ bậc cao, hắn phải bảo trì tôn kính nên có.



Nhóm ba mươi người lại bước lên Pháp Bảo phi hành Băng Vụ Vân của Liễu Tuyết Cầm. nhanh chóng bay khỏi tòa cổ bảo này.



Dương Phàm đứng trên Pháp Bảo Băng Vụ Vân, mắt nhìn thế giới xung quanh.



Hắn quỷ dị phát hiện bầu trời xanh trong vắt, không khí mát lạnh trong lành, mặc dù nhiệt độ thấp, nhưng cũng không phải quá lạnh không thể chịu được như trong tưởng tượng.



Thậm chí, nhiệt độ nơi này còn không thấp bằng nhiệt độ trước khi mọi người tiến vào trong sông băng nội vực.



Càng thêm khó tin, là Dương Phàm phát hiện mật độ linh khí nơi vực ngoại này, đã gấp đôi nơi Bắc Tần.



- Nơi Đây chính là Băng Tuyết Tiên Vực sao?



Dương Phàm thì thào.



- Có cảm giác gì?




Khi Pháp Bảo Băng Vụ Vân hạ xuống, trong Băng Phách Tông đã có tu sĩ ra đón.



- Liễu Chấp sự, lần này ngài ra ngoài thành công viên mãn, không biết Tuyển nhận đệ tử thế nào.



Một trung niên râu cá trê dẫn vài tu sĩ ra chào hỏi với Liễu Tuyết Cầm.



Dương Phàm quét mắt nhìn, trung niên râu cá trê này tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Đối với Liễu Tuyết Cầm vô cùng cung kính.



Đến khi biết được trong đám người có một vị đệ tử thiên linh căn, trung niên râu cá trê hiện vẻ mặt kinh dị.



Hiển nhiên, thiên phú như thiên linh căn, cho dù ở trong mắt đại thế lực như Băng Phách Tông cũng cực kỳ hiếm thấy.



- Dương Chấp sự, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, những người này do ngài phụ trách an bài.



Liễu Tuyết Cầm giao nhóm đệ từ cho trung niên râu cá trê họ Dương này, sau đó cùng những người khác bay đi.



Dương Chấp sự râu cá trê cung tiễn bọn họ ròi đi, sau đó an bài ăn ở đi lại tạm thời cho bọn người Dương Phàm trong Băng Phách Tông, cũng căn dặn rất nhiều quỷ củ cùng cấm kỵ



Cùng ngày, mọi người bị an trí ở cùng một căn nhà gỗ đơn sơ.



Hỏi thăm một chút mới biết được, nơi này chính là chỗ hạ nhân ở.



Buổi tối, bọn người Dương Phàm cùng các hạ nhân gần đó cùng ăn cơm, phát hiện thức ăn hết sức kém.



Đối mặt đãi ngộ như vậy, bọn người Kiều Phong hết sức tức giận.



- Hừ! Trước khi chưa đi qua một ửa kiểm tra cuối cùng, các ngươi còn chưa tính là đệ tử chính thức.



Một tiếng nói kiêu căng lạnh, lùng truyền đến.



Người tới chính là nam tử tóc tím họ Phương.



Có một đệ tử lớn gan đánh bạo hỏi:



- Vạn nhất không thông qua kiêm tra



- Không thông qua kiểm tra?



Nam tử họ Phương khẽ nhếch môi hiện một tia cười trào phúng:



- Vậy vĩnh viễn ở chỗ này, làm người hầu làm công đi



Mọi người nghe vậy, không khỏi rùng mình một cái.



Thì ra, bọn họ còn phải thông qua một cửa kiểm tra cuối cùng.



Nam tử họ Phương nói xong lời này dùng ánh mắt âm lãnh không có ý tốt đảo qua hai người Dương Phàm, Lâm Thành.