Tiên Hồng Lộ

Chương 566 : Rễ cây quỷ dị

Ngày đăng: 20:49 22/04/20


Dương Phàm đã không phải lần đầu cảm ứng được ác ý cùng sát khí từ nam tử họ Phương.



Chẳng qua lần gần nhất, cũng là cách đây hai năm trước.



Vốn Dương Phàm tưởng rằng hắn đã buông tha rồi vì vậy cũng lười ra ta. lại không ngờ ở trong lần nhiệm vụ này, đối phương lại sinh ra sát ý.



"Cũng tốtthừa dịp nhiệm vụ này, chém giết người này, đỡ phải phiền phức."



Dương Phàm thần sắc thản nhiên, trong lòng tùy ý nghĩ vậy.



Đối với nhân vật như nam tử họ Phương, trước Đây Dương Phàm căn bản không quan tâm, thậm lúc bình thường thì cũng lười ra tay.



Giết hay không, chỉ là hắn tùy tiện suy nghĩ mà thôi.



Điều này giống như dưới chân có một con kiến, giương nanh múa vuốt trước mặt mình, có thể lựa chọn đạp chết nó, cũng có thể căn bản không để ý tới.



Còn lúc này, trong lòng nam tử họ Phương đang nhiều lần mưu tính ứng phó các biến số trong kế hoạch lần này.



Hắn lại không biết, cánh tay tử thần đã xác định mục tiêu là hắn.



Nhóm người đều có tu vi Ngưng Thần Kỳ trở lên, có được năng lực phi hành.



Nghe Tần tiên tử áo trắng nói, khoảng cách từ Tông phái tới Kỳ Thạch Lâm khoảng nửa tháng phi hành.



Lộ trình nửa tháng, nghe dường như rất xa kỳ thật đối với cấp bậc cường giả như Dương Phàm mà nói, chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ.



Lúc mọi người phi hành ba ngày, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng xé gió một đạo hàn quang mờ ảo lướt tới, tốc độ vượt xa mọi người.



Dương Phàm không quay đầu mặt hiện vẻ dị sắc.



Hàn quang mờ mờ lướt tới phía trên mọi người, đột nhiên dừng lại, khẽ nói:



- Các ngươi chờ đã.



Mọi người vội quay đẩu lại, phát hiện người tới là một nữ tử tú nhã toàn thân lượn lờ băng quang, vày dài vàng nhạt, khí chất duyên dáng.



- Liễu tiên tử, là cô



Lâm Thành cùng Kiều Phong ánh mắt sáng lên mọi người đều vội hành lễ chào hỏi nàng.



- Liễu Chấp sự, sao cô cũng tới đây?



Tân tiên tử áo trắng cũng nam tử họ Phương có chút khó hiểu.



Đều là Chấp sự. Liễu Tuyết cầm là Chấp sự cao cấp, bọn họ là Chấp sự bình thường, trên địa vị vẫn có khác biệt rất lớn.



Trong đại phái hạng nhất như Băng Phách Tông, truởng lão đều là cấp bậc Nguyên Anh.



- Ta vốn đang tìm hiểu công pháp trong động phủ, vô tình nghe nói các người muốn đi Kỳ Thạch Lâm săn giết Cô Thụ Tinh lai lịch không rõ không yên tâm vì vậy theo tới đây.



Liễu Tuyết Cầm kiều nhan hiện vẻ ngưng trọng.



- Liễu sư tỷ chúng ta nghe nói cổ Thụ Tinh kia chỉ là tam cực yêu thú cần gì sư tỷ phải ra tay?
Bị nhắm trúng là một thiếu nữ váy hoa nàng kinh hô một tiếng, miễn cưỡng vận khởi vòng bảo hộ phòng ngự. Nhưng chỉ nghe một tiếng răng rắc, thân hình nhó nhắn bị đánh bay, kêu thảm một tiếng, hộc máu giữa không trung, rơi xuống đất thì toàn thân là máu chết ngất đi.



Bùm



Một người bị đánh trứng là Hà Tuyết một thân váy dài, muốn tránh thoát, tốc độ lại có chút miễn cưỡng.



Nhưng cô gái này thông minh vô cùng, trong tay phóng ra một sợi vải lụa, quấn lên trên cành khô, sau đó mượn lực lộn ngược giữa trời. Cành khô to lớn kia gần như chỉ lướt sát người nàng, vòng bảo hộ phòng ngự bị vỡ may là không bị chân chính quét trúng.



- ACứu mạng



Thiếu nữ váy hoa trước đó, thân thể vừa rơi xuống đất, bị gốc rễ vàng đất kia sớm chờ sẵn, lập tức trói lại, ngay cả lực lượng vùng vẫy cũng không có.



Máu huyết trên người nàng nhanh chóng mất đi, sắc mặt trắng bệch.



- Nhanh cứu nàng!



Tần tiên tử áo trắng cầm trên tay một thanh phi kiếm lóng lánh sáng trắng, phá không bay ra, chém lên trên gổc rễ vàng đất kia, nhưng chỉ lưu lại một lỗ thủng nhỏ.



Bùm vù vù



Đúng lúc này, cổ Thụ Tinh đồng thời vung lên hai nhánh cây, quét về phía mọi người, khiến cho bọn họ không thể cứu viện.



Bọn người Liễu Tuyết Cầm dưới tình huống có chuẩn bị, lập tức tránh né giữa hư không.



May là tốc độ công kích thân cây kia cũng không quá nhanh, có thể cũng là khuyết điểm Cổ Thụ Tinh này.



Vù vù mấy cái mặc dù mọi người có chút chật vật may mắn chỉếu cố lẫn nhau, không xuất hiện tinh huống bị cành cây đánh rơi xuống đất.



- g nhiên, thiếu nữ váy hoa kia kêu la thảm thiết chợt im bặt thân thể héo rũ từng chút, máu huyết bị rút cạn khoảng khắc hóa thành một bộ xương khô.



- Thụ tinh trời đánh, ta muốn báo thù cho Hoa Nguyệt!



Một nam tu mặt đầy thù hận, hai mắt đỏ bừng, thi triên pháp thuật phát động bắn phá cô Thụ Tinh kia.



Hiển nhiên nữ tu vừa chết kia quan hệ với hắn không tẩm thường, thậm chí có thể là đạo lữ song tu.



Phổc phổc phổc



Liên tục mấy quả cầu băng màu lam bắn trúng cổ Thụ Tinh, chỉ lưu lại trên người nó một chút vết băng cứng, không chút tổn hao gì.



Chúng tu sĩ nơi này công kích, quá nửa đều không thể tạo thành thương tổn thực chất với Cổ Thụ Tinh.



Chỉ có Liễu Tuyết Cầm tay ngọc bấm quyết điều khiến một đoàn băng diễm màu trắng như u linh, khiến cho cô Thụ Tinh rít gào run rẩy, dường như bị thiệt thòi.



Phổc vù



Đột nhiên, gốc rễ cây vàng đất chui từ duới đất lên bắn như chớp lên trời cao.



Mục tiêu là một nam từ mặc cẩm bào xanh ngọc,



Sắc mặt Dương Phàm khẽ biến, dường như đang than thớ: Nhiều người như vậy, vì sao lại cứ cố tình tìm tới ta?