Tiên Hồng Lộ

Chương 567 : Mộc Canh Tinh

Ngày đăng: 20:49 22/04/20


Gốc rễ vàng đất này tốc độ xuất kích nhanh như tia chớp, lại đột nhiên tập kích từ dưới đất, tu sĩ bình thường sợ rằng không thể né tránh.



- Cẩn thận!



Tần tiên tử áo trắng cùng Lâm Thành trước sau kinh hô, trong mắt hiện lên lo lắng.



Quan hệ giữa Lâm Thành cùng Dương Phàm rất tốt, tự nhiên lo lắng cực điểm.



Còn Tần tiên tử áo trắng cũng tương đối quen thuộc với Dương Phàm, trong lúc lo lắng, lập tức điều khiển phi kiếm sáng trắng, muốn ngăn cản rễ cây đáng chết kia.



Chỉ là, nàng vẫn chậm một bước, rễ cây vàng đất này sắp đâm trúng Dương Phàm.



Giờ phút này, những người còn lại gần như ngừng thở, đa số đã khó bảo toàn bản thân, hoặc là ở quá xa không thể bận tâm, hoặc là căn bản không phản ứng lại được.



Nam tử họ Phương ở bên trái gần Dương Phàm, thần sắc trong ánh mắt hắn lại có chút hả hê, thầm nghĩ:



"Vậy thì tổt rồi, không cần ta phí công bố trí"



Nói thì chậm xảy ra lại nhanh, mắt thấy gốc cây vàng đất kia sẽ đâm trúng Dương Phàm.



Một khi bị vật này dính vào người, tu sĩ cấp thấp xác định chắc chắn khó thoát một kiếp.



Thần sắc Dương Phàm chỉ khẽ biến, thân thể hơi nghiêng ra sau, rễ cây vàng đất này lần đầu tiên vồ hụt.



Tiếng gió gào thét, lướt qua người hắn.



Vồ hụt một lần, cũng không có nghĩa là rễ cây này đã buông tha, liền thấy rễ cây kia uốn lượn, như rắn độc nhắm vào Dương Phàm.



Vù phốc



Nhưng vào lúc này, phi kiếm của Tần tiên tử áo trắng đánh lên rễ cây, tia lửa bắn ra, bên trên lập tức xuất hiện một lỗ thủng.



Rễ cây vàng đất cứng đờ, Dương Phàm nhân cơ hội lui ra sau mấy trượng, cũnghoảng hốt.



Lúc này Liễu Tuyết Cầm chạy tới, ánh sáng trằng hình thành một đạo hồ quang sắc bén, hung hăng đánh trúng rễ cây.



Phốc xùy!



Rễ cây bị chặt đứt một khúc, đoạn còn lại co về trong đất.



Lúc này, thấy cổ thụ Tinh kia khẽ run lên, mạnh mẽ vung vẫy thân cây, làm cho tu sĩ chật vật không thôi.



Trên thực tế, khó đối phó nhất chính là rễ cây màu vàng đất kia.



- A



Một lát sau, lại có một tiếng kêu thảm truyền tới, chỉ thấy một nam tử Ngưng Thần sơ kỳ ở vùng bên ngoài, bị rễ cây xuyên thủng ngực, kéo xuống mặt đất, khoảng nửa khắc đã hóa thành một bộ xương khô.



- Liễu Chấp sự, tiếp tục như vậy không được, sẽ chỉ làm thương vong ngày càng thảm trọng



Tần tiên tử áo trắng hiện lên vẻ lo lắng.



Ngoại trừ Liễu Tuyết Cầm có thể đánh ngang với cổ thụ Tinh, còn lại chỉ có hai Chấp sự Trúc Cơ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, những người còn lại đều lúc nào cũng nguy hiểm.



- Không được, nó giết Hoa Nguyệt, nhất định phải giết nó báo thù.




Tần tiên tử đứng ở bên cạnh Dương Phàm lẩm bẩm, vẻ mặt lo lắng.



Thanh niên tóc lam cũng trung niên áo vàng bay tới gần, không nói hai lời, phát động công kích với cổ Thụ Tinh hấp hối.



Thanh niên tóc lam nhẹ nhàng vung tay lên, một mảnh lưỡi đao mỏng màu lam "xùy xùy xùy" phá không bay tới, thoáng cái cắt cổ Thụ Tinh thành mấy đoạn.



Thực lực như vậy, làm cho mọi người hít vào một hơi lạnh.



Bọn họ rõ ràng thực lực cổ Thụ Tinh, tuy rằng chỉ là thực lực bậc ba đỉnh, thế nhưng bằng vào ưu thế trời sinh cộng với hoàn cảnh địa lý gần đây, dù là chống lại Kim Đan bậc cao bình thường cũng không khó.



Thế nhưng ở trước mặt thanh niên tóc lam này, lại không chịu được một kích.



Ầm ầm



Cổ Thụ Tinh té xuống mặt đất.



Thanh niên tóc làm cùng trung niên áo vàng hạ xuống, thanh lý tài liệu cổ Thụ Tinh, không để ý tới mấy người Liễu Tuyết Cầm.



- Dừng tay!



Liễu Tuyết Cầm nhíu chặt hàng mi thanh tú, trong mắt hiện vẻ tức giận, quát khẽ.



Trang niên áo vàng ngẩng đầu liếc nhìn nàng, cười nhạo nói:



- Cổ Thụ Tinh này là chúng ta giết, Mộc Canh Tinh trên người nó đương nhiên là thuộc về chúng ta.



"Mộc Canh Tinh?"



Dương Phàm nghe vậy, trong lòng khẽ động.



Mộc Canh Tinh, dường như sách cỗ ghi chép là một vật hiếm thấy, tích góp mộc linh tinh hoa, đồng thời cũng là tài liệu cao cấp luyện chế Pháp Bảo.



- Buồn cười, cổ Thụ Tinh này là chúng ta ngàn vạn khó khăn đánh bị thương, đồng thời đã sắp chết, các ngươi chẳng qua là chém một đao cuối cùng. Muốn nói ra sức, phía chúng ta là lớn nhất, Mộc Canh Tinh phải nên thuộc về chúng ta.



Tần tiên tử tỏ rõ.



- Hừ! Bớt nói thừa, dù sao cổ thụ Tinh là chúng ta giết, người thắng là vua, Mộc Canh Tinh trên người nó là thuộc Băng U Cung chúng ta.



Trung niên áo vàng vẻ mặt âm độc nói.



Băng U Cung!



Sắc mặt mọi người khẽ đổi.



Băng U Cung chính là một trong tam đại tông phái cực bắc, nội tình hùng hậu, truyền thừa từ thượng cổ, lịch sử xa xăm.



- Muốn tìm chết, cứ tới đây cướp.



Thanh niên tóc lam giọng nói lạnh băng hờ hững, từ trong xác cổ thụ Tinh lấy ra một khối ngọc phỉ thúy xanh lục to bằng ngón cái, chính là Mộc Canh Tinh.



Mộc Canh Tinh lộ ra xanh lục đậm, hiện ánh sáng bóng loáng.



Vào lúc này, Sinh Mệnh Lục Chủng trong cơ thể Dương Phàm bỗng nhiên nhảy lên