Tiên Hồng Lộ

Chương 606 : Gặp lại Thanh Long hộ pháp

Ngày đăng: 20:50 22/04/20


Mặt biển bốn bề dậy sóng, dòng chảy ngầm mãnh liệt, sâu không thấy đáy, thần bí không biết, nguy cơ trùng trùng.



Dõi mắt nhìn lại, ở cuối tầm nhìn mặt biển cũng một vùng bầu trời màu lam hòa thành trời biển một đường, nơi này chính là Thiên Cầm Nội Hải.



Theo ghi lại trong sách cổ, đó là một hải vực thần bí cổ xưa vô biên vô tận.



Giờ phút này, gió biển thổi khẽ, trên hải vực rộng lớn không thấy động tĩnh.



Đột nhiên, chỉ thấy bạch quang huyễn lệ lóe lên, mơ hồ có thể thấy được ba bóng người nhàn nhạt cũng dần dần rõ ràng.



Yêu thú ẩn núp trong Thâm Hải lập tức sinh ra cảm ứng, đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp bách.



- Nội Hải, khí tức quen thuộc



Trong đó một nam tử mặc cẩm bào thanh ngọc mở mắt, đưa mắt nhìn hải vực vô tận này, vẻ mặt đầy nhớ lại.



Hai người khác: một người thiếu niên lông khi tướng mạo cực kỳ xấu xí, một thiếu nữ váy xanh không nhiễm một hạt bụi, điềm đạm như tiên.



Ba người này hiện thân trong bạch quang, khí tức trên người mơ hồ phát ra khiến yêu thú ở trong hải vực gần đó cảm thấy sợ hãi.



Không hề nghi ngờ, ba người này chính là ba người Dương Phàm đến từ Bắc Tần.



- Vốn còn lo lắng sẽ tùy cơ truyền tống, hiện tại xem ra chỉ cần chọn thời gian giống nhau sẽ bị truyền tống đến cùng một chỗ.



Dương Phàm ngửi gió biển quen thuộc, không ngờ có vài phần cảm giác thân thiết.



Thiên Cầm Nội Hải đối với Dương Phàm mà nói là một địa phương đáng giá nhớ lại.



Đã từng khi nào Dương Phàm ở khu vực yêu thú xưng hùng này, không thân thích không nơi ở, phiêu bạt trốn chết trong gian khổ vài chục năm.



Cũng từ đó về sau, cuộc sống của Dương Phàm xảy ra biến chuyển, đi về hướng cường giả đỉnh chân chính.



- Dương lão đại, ta dường như có chút cảm ứng.



Đúng lúc này, thanh âm Hồ Phi chặt đứt hồi ức của Dương Phàm.



- Cảm ứng? Cảm ứng gì?



Dương Phàm lộ vẻ khó hiểu hỏi.



-Lôi Linh Châu.



Hồ Phi chần chờ phun ra ba chữ.



Lôi Linh Châu?



Dương Phàm nghe vậy, hơi chấn kinh.



Theo hắn biết, trên Thượng Giới Tiên Khí kia từng có bảy viên truyền thừa linh châu, sau đó đều rơi rụng ở Nội Hải.



Mà Lôi Linh Châu là một viên truyền thừa linh châu cuối cùng bong ra khỏi Thượng Giới Tiên Khí.



Bảy viên truyền thừa linh châu này cực kỳ cỗ xưa, đều là vật căn nguyên của một giới, quan hệ lẫn nhau vốn là một thể.
Người mà Dương Phàm nhận biết chính là lão già, tiểu lão đầu đáng khinh đầu nhọn kia không phải Thanh Long hữu hộ pháp thì là ai?



Nói đến Thanh Long hộ pháp, vừa khéo cả tả hữu hộ pháp Dương Phàm đều nhận biết.



Thanh Long tả hộ pháp nguyên lai, Dương Phàm từng liên thủ với Từ Lập, Nghiêm Xuyên trung niên họ Tiết giao thủ với hắn.



Sau đó, Thanh Long tả hộ pháp này vừa khéo bị Tam Sát Nam Đế miểu sát.



Mà vị Thanh Long hữu hộ pháp này bản thể là Thông Linh Thử, lúc trước ở Tử Thiên điện Thiên Nho Đảo giao dịch, dường như có vẻ quen thân với Quan Tùng, từng cùng Dương Phàm gặp mặt một lần.



Giờ phút này, cách biệt trăm năm, ở Nội Hải đột nhiên gặp tới người quen biết, Dương Phàm thật có chút ngạc nhiên vui mừng bất ngờ, nhưng đối phương thân là Thanh Long hữu hộ pháp, gặp phải ở hải vực của Thanh Giao Long dường như cũng coi là hợp lý.



Chỉ làDương Phàm khẽ cau mày. Những người này vừa rồi rõ ràng là mai phục ở phía dưới, dường như có mục đích gì.



- Hừ, nếu phát hiện chúng ta, ba người các ngươi đừng mơ còn sống rời đi.



Tên yêu tu áo bào đỏ cầm trường cung bằng xương trong tay phát ra thanh âm lạnh băng. Hắn cùng Thông Linh Thử một tả một hữu đứng ở một chỗ, hơn phân nửa là mới đảm nhiệm Thanh Long tả hộ pháp sau này.



- Hắc hắc, Nữ tử nhân loại này thật là tuyệt sắc. Hai vị hộ pháp có thể cân nhắc lưu lại cho các huynh đệ



Trong đó một yêu tu bậc cao thân rắn tay người nhìn chằm chằm Vân Vũ Tịch bên cạnh Dương Phàm, trong mắt bắn ra hai luồng dâm quang.



Dương Phàm nghe vậy, trong mắt chợt lóe hàn quang, chậm rãi nâng một bàn tay.



Ý niệm khẽ động, tên yêu tu bậc cao thân rắn tay người kia, ảnh thân bị kéo vào Tiên Hồng Không Gian.



CrắC



Trong Tiên Hồng Không Gian, yêu tu thân rắn tay người kia bị Dương Phàm nắm cả, hơi vận lực liền vặn đứt.



Mà ở trên không Nội Hải, yêu tu bậc cao thân rắn tay người kia máu văng tung tóe, vừa mới giãy dụa kêu lên thì đầu đã lìa thân.



- Hừ!



Dương Phàm hừ lạnh một tiếng, một chút cũng không hối hận.



- Đáng giận. Tu sĩ nhân loại, ngươi dám ở trên biển giết tu sĩ yêu tộc ta



Yêu tu áo bào đỏ cầm trường cung bằng xương trong tay nổi giận lôi đình, thanh âm như sấm dậy vang lên khắp vùng hải vực này.



Theo hắn lên tiếng, trong phạm vi trăm dặm sóng dậy mãnh liệt, ngàn vạn yêu thú hội tụ về nơi này.



Tình cảnh như thế khiến trong mắt Vân Vũ Tịch lóe ra vẻ lo lắng, xin lỗi nhìn về phía Dương Phàm.



Đối mặt với ngàn vạn yêu thú vọt tới, Dương Phàm lại phì cười một tiếng, vẻ mặt khinh miệt.



Ở Nội Hải lăn lộn không ít năm, hắn đương nhiên biết, chỉ cần lộ ra thực lực cường đại, cái gọi là ngàn vạn yêu thú này đều chỉ có thể cúi đầu xưng thần.



- Chờ một chút. Ta nhận ra rồi, ngươi là Dương Phàm



Thanh Long hữu hộ pháp Thông Linh Thử kinh hô một tiếng.