Tiên Hồng Lộ

Chương 625 : Tu tích Thi Dao

Ngày đăng: 20:51 22/04/20


- Dương lão đại. Yêu Tôn Thiên Dực Vương bị lão đại đánh chạy nhẹ nhàng như thế?



Hồ Phi há to miệng, cảm thấy không thể tin được.



Chúng tu sĩ Nguyên Anh bậc cao lão Nho tu áo tím, cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.



Xem tình huống giao thủ vừa rồi, vẫn không phân thắng bại. Thiên Dực Vương làm sao từ bỏ ý đồ dễ dàng như thế?



- Mục đích Thiên Dực Vương rất là rõ ràng, thế nhưng muốn thực hiện được, chỉ sợ không nắm chắc bao nhiêu, lần này hắn tới đây, chỉ có thể tính là dò xét thử.



Ánh mắt Dương Phàm lóe lên nói.



Hồ Phi cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra được Thiên Dực Vương kia muốn chiếm đoạt Lôi Linh Châu. Thế nhưng bằng thực lực của hắn, ở trước mặt Dương Phàm căn bản không dễ làm được, đương nhiên sẽ không chân chính xé rách mặt mũi.



- Dò xét thử? Nói như thế, hắn còn có thể quay đầu trở lại?



Lão Nho tu áo tím lập tức có vẻ lo lắng nặng nề.



- Đại trưởng lão yên tâm, chỉ cần Tam Hiền Môn có thể nói ra tung tích Thi Dao, ba người Dương mỗ sẽ không ở lại đây lâu.



Dương Phàm cười dài nhìn lão ta.



Lão Nho tu áo tím tự nhiên lo lắng tai bay vạ gió, hai đại Chí Cường Giả Nội Hải giao phong, thắng bại khó nói, gặp tai ương chỉ có Tam Linh Sơn mình.



- Dương đạo hữu, cùng với hai vị đây, tới động phủ lão phu nói chuyện vậy.



Lão Nho tu áo tím thở một hơi dài.



Ở trước mặt Chí Cường Giả Nội Hải, lão không dám tùy ý làm trái.



Trong mắt Dương Phàm hiện một tia ý cười, ba người theo lão Nho tu áo tím, tiến vào động phủ.



Làm Đại trưởng lão Tam Hiền Môn, động phủ lão Nho tu áo tím bố trí không tệ, hoa thơm cỏ lạ, cảnh trí hợp lòng người.



Tiến vào trong động phủ, Dương Phàm cũng thấy nữ tử cung trang kia, đó là cháu gái lão Nho tu áo tím, Niệm Vi.



Bên cạnh Niệm Vi có một pho tượng đá hình người trông rất sống động, trên mặt vẫn duy trì hoảng sợ, không phải Niệm Băng thì là ai?



- Dương đạo hữu xin cứ hỏi, hy vọng sau khi có được đáp án, có thể giải trừ hóa đá cho Băng nhi.



Trong mắt lão Nho tu áo tím lộ ra mấy phần cầu khẩn.



Niệm Vi đứng ở một bên, ngậm miệng như hến, không dám tùy tiện lên tiếng.



- Không thành vấn đề.



Dương Phàm gật đầu, bỗng nhiên ngữ khí thay đổi:



- Tuy nhiên hắn tỉnh lại, vẫn còn bất kính với chúng ta, đừng trách Dương mỗ hạ thủ vô tình.



- Điều này là tự nhiên, dù cho hắn một trăm lá gan, cũng không dám mạo phạm Nguyên Tôn chí cao vô thượng Thiên Cầm Nội Hải.



Lão Nho tu áo tím cười nói, trong lời thoáng mang theo một tia nịnh hót.


Từ đó, mặc kệ Tam Linh Sơn chạy xa bao nhiêu, Dương Phàm cũng không quan tâm, tùy lúc có thể cho Thạch Thiên Hàn hay viễn cổ Cự Thạch Tinh hạ xuống.



- Ha ha! Dương đạo hữu quá khách khí, dù là ở thêm vài ngày cũng không có vấn đề.



Lão Nho tu áo tím sang sảng nói.



Tin chắc mấy người Dương Phàm phải đi, tâm tình lão thật sảng khoái.



- Không ngờ Đại trưởng lão hiếu khách như vậy, Dương mỗ thật muốn ở thêm vài ngày



- Khụ khụ.



Lão Nho tu áo tím biến sắc, lập tức ho khan nhằm che giấu.



- Tuy nhiên Dương mỗ có chuyện trên người, quả thật không thích hợp ở lại lâu.



Dương Phàm ra vẻ tiếc nuối thật sau nói.



Lão Nho tu áo tím nghe vậy, trong lòng thở phào, cười nói:



- Như vậy có duyên gặp lại.



- Sẽ có. Đại trưởng lão hiếu khách như vậy, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ đến Tam Linh Sơn làm khách.



Dương Phàm cười hì hì nói.



- ACòn muốn tới?



Lão Nho tu áo tím thân hình nhoáng lên, giữa không trung lảo đảo một chút.



Ba người Dương Phàm không dừng lại, lập tức xoay người đi, hóa thành dải cầu vồng nhắm phía chân trời xa xa.



Vừa bay khỏi Tam Linh Đảo không xa, rốt cuộc Vân Vũ Tịch không nhịn được, che miệng liên tục cười duyên. Dương Phàm cùng Hồ Phi cũng cất tiếng cười to, truyền khắp ngoài khơi.



Một hơi bay ra mấy ngàn dặm, Hồ Phi há miệng cười to:



- Cái lão đầu ngốc kia, thật sự quá ngốc rồi



- Cũng khó cho lão ta



Vân Vũ Tịch cười như hoa, còn che miệng cười duyên.



Nhìn theo ba người rời đi, đứng lặng một lúc lâu, lão Nho tu áo tím bỗng nhiên thẹn quá thành giận, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Tiểu từ này, thật là ghê tởm.



Tiếp đó, lão thở dài nói:



- Bản trưởng lão làm sao không biết, hắn đang trêu chọc ta chứ?



Bằng lão bất tử sống gần ngàn năm, từ lúc nói trở lại lần nữa, liền rõ ràng Dương Phàm hàm ý trêu chọc.



Thế nhưng, đối phương thân là Chí Cường Giả Nội Hải, thật sự không thể trêu vào, lão chỉ có thể ngoan ngoãn "phối hợp".