Tiên Hồng Lộ

Chương 626 : Suy diễn thêm một bước

Ngày đăng: 20:51 22/04/20


Mấy ngày sau.



Giữa Nội Hải mênh mông, ba người bay đi mấy chục vạn dặm, hạ xuống một hòn đảo nhỏ xanh mướt.



Hòn đảo này ước chừng một hai chục dặm, cảnh sắc hài hòa, chim hót hoa thơm, trong rừng cây hoa mọc thành bụi.



Vân Vũ Tịch vừa nhìn thấy nơi này, trong đôi mắt đẹp một mảnh xanh mát, trong vắt tĩnh lặng.



Mặc dù nàng không nói, nhưng Dương Phàm mỉm cười dừng lại đây:



- Cứ ở chỗ này đi. Đại hải nạn trăm năm cũng Thiên Lan điện mở ra lần sau, tối thiểu còn mười mấy năm, còn Thi Dao hắn sẽ trở về nội trong mười năm này.



- Dương lão đại, nếu như Thi Dao muội tử trở về, mà lão đại không có ở Tam Linh Sơn, sợ rằng sẽ vuột mất



Hồ Phi bĩu môi, trong mắt có chút nghi hoặc, dường như đang lo lắng thay Dương Phàm.



- Ha ha! Điều này ngươi cứ yên tâm, chỉ cần nàng trở về, ta nhất định sẽ biết.



Trong mắt Dương Phàm một mảnh ý cười.



Hôm qua hắn cố ý ở lại Tam Linh Sơn một ngày, để lại vật ánh xạ, làm đầy đủ chuẩn bị.



Hiệu quả thần diệu ánh xạ của Tiên Hồng Không Gian, ngoại trừ linh thú hoặc người hầu được Dương Phàm ghi xuống dấu vết linh hồn, sẽ không có ai chân chính biết được.



Mà những người này, chỉ ý niệm là Dương Phàm có thể thu hồi về Tiên Hồng Không Gian, cũng trong ý niệm quyết định sinh tử, nắm quyền khống chế tuyệt đối.



Dưới tình huống không tất yếu, Dương Phàm cũng không muốn nhiều người biết bí mật Tiên Hồng Không Gian.



Là lúc linh hồn Hồ Phi ngủ say, bị Dương Phàm đưa vào, thế nhưng không chút hay biết.



Ba người vừa lên đảo không lâu, một ít yêu tu đóng quân trên đảo liền không hài lòng.



Trong đó, có một yêu tu bậc cao dẫn đầu đi tới tìm mấy người Dương Phàm đàm phán.



- Hừ! Nơi này là lãnh hải Thiên Dực Vương đại nhân, không có tu sĩ nhân loại dám độc chiếm hòn đảo cho mình. Ta khuyên các người nhanh chóng rời điNếu như thật sự muốn ở lại nơi này, cũng không phải không được, tuy nhiên phải nộp linh thạch nhất định, mỗi tháng một khối thượng phẩm linh thạch



- Cút cho ta!



Hồ Phi trừng lớn mắt, nhe răng trợn mắt, một cỗ khí tức cuồng bạo phát tán ra, lập tức dọa đám yêu tu nho nhỏ này tè ra quần.



Trong mắt Dương Phàm đầy ý cười, cũng không ngăn cản, đám tiểu yêu này lại còn dám thu linh thạch của mấy người mình.



Chẳng qua chuyện như vậy dường như hắn cũng đã trải qua, hơn nữa càng ác liệt hơn



Bị Hồ Phi uy hiếp, đám tiểu yêu này cúi đầu ngoan ngoãn, phủ phục xưng thần.



Ngầm bên dưới, không ít tiểu yêu lại đang bàn tán:



- Ba người này rốt cuộc có địa vị gì, ngay cả danh hào Thiên Dực Vương đại nhân cũng không trấn được bọn họ




Lúc này, tâm thần hắn dung nhập vào Tiên Hồng Không Gian.



Như lúc hắn tìm hiểu Diễn Căn kỳ, hắn lấy ra một hạt mầm, chôn vào trong Lục Thổ Địa.



Trên tay lóe lên vòng ánh sáng xanh lục nhạt hư vô.



Dưới tác dụng thuật thúc đẩy, hạt mầm kia biến hóa từng chút bằng tốc độ mắt thường thấy được.



Đầu tiên là to lên từng chút, tràn ngập sinh cơ, bước tiếp theo là phình ra, cuối cùng phá vỡ lớp da hạt, lộ ra sợi rễ rất nhỏ, cắm xuống tầng đất bên dưới.



Biến hóa này, là mấu chốt suy diễn Diễn Căn kỳ, Dương Phàm tự nhiên lĩnh ngộ được.



Sau khi mọc rễ, loại biến hóa này tiến thêm bước, khoảng khắc mọc ra một cái chồi nhỏ.



Chồi non xanh biếc mềm mại, ngón tay sờ vào là có thể bóp vỡ.



Ánh mắt Dương Phàm trở nên sáng ngời:



"Sợi rễ mọc ra ở dưới, cắm xuống tầng đất, chồi lại kéo dài lên trên, sinh trưởng lên phía trên, như vậy khàng định nó có liên hệ huyền diệu cùng bầu trời."



Dương Phàm cảm giác mình bắt được mấu chốt.



Chỗ mấu chốt, hắn phải suy diễn thêm một bước, làm sao liên hệ với hai điều này lại.



Tiên Hồng Không Gian khẳng định là không được, nơi này có khác biệt với bên ngoài.



Tâm thần Dương Phàm trở lại đảo, Hồn Căn dung hợp đại địa.



Hắn lấy ra một hạt mầm chu kỳ sinh trưởng ngắn, đây là Tam Diệp Hoa, tài liệu luyện dược bình thường.



Dương Phàm chôn hạt mầm này vào trong đất, sau đó nhắm mắt lại, yên tĩnh cảm ngộ.



Chu kỳ sinh trưởng của Tam Diệp Hoa rất ngắn, nhưng cũng phải hai tháng.



ở không gian bên ngoài, Dương Phàm không có thần thông tăng tốc độ đối với sinh mệnh.



Thế nhưng, hắn có được lực lượng sinh mệnh, vẫn có thể đẩy nhanh tốc độ sinh trưởng của Tam Diệp Hoa.



Trong quá trình cảm ngộ suy diễn, thời gian trôi qua rất nhanh.



Ước chừng hơn mười ngày sau, hạt giống Tam Diệp Hoa cắm rễ vào trong đất, đồng thời mọc lên một cái chồi xanh lục nhạt nho nhỏ.



Lúc này, Dương Phàm gần như ngừng hô hấp, cảm quan Hồn Căn dung nhập vào trong chồi nhỏ kia, dường như trở thành một bộ phận của nó.



Ngay lúc này, Dương Phàm cảm giác một mảnh trắng xóa, chói mắt.



Đồng thời, một cỗ khí tức nóng rực lan tràn vào Hồn Căn, làm cho linh hồn hắn sản sinh một loại cảm giác như bị thiêu đốt.