Tiên Hồng Lộ

Chương 627 : Ùn ùn kéo tới

Ngày đăng: 20:51 22/04/20






Một cỗ cảm giác bỏng rát mãnh liệt, truyền tới khi Dương Phàm dung hợp Hồn Căn với chồi non, làm tâm thần hắn run lên, lập tức thu hồi Hồn Căn.



Hồn Căn cũng cùng loại như Nguyên Anh tu sĩ bình thường, nhưng nó có thể ngao du đại địa, có thể hiểu được thiên địa, càng thêm huyền diệu.



Thế nhưng khi Hồn Căn Dương Phàm dung hợp độ cao cùng chồi non Tam Diệp Hoa, lại sinh ra một cảm giác nóng bỏng không tưởng tượng nổi.



Loại cảm giác bỏng rát này, không phải tổn thương thực chất, mà là một loại cảm xúc linh hồn.



"Quả nhiên, trong chồi non nho nhỏ ẩn chứa huyền ảo nhất định, dường như có thể cảm ứng ánh sáng cùng linh khí bên ngoài."



Dương Phàm rơi vào trầm tư ngắn ngủi.



Qua một lát, hắn lại cho Hồn Căn dung nhập vào chồi non. Lần này có chuẩn bị sẵn, loại cảm giác bỏng rát sáng lóa này phải nhẹ hơn nhiều.



"Chồi non này có sẵn năng lực cảm ứng, không có năng lực hấp thu chân chính, chẳng qua vẻn vẹn như thế, cũng làm người ta thán phục rồi."



Dương Phàm chỉ cảm nhận một bước, nhanh chóng rõ ràng công hiệu của chồi non.



Thế nhưng, rõ ràng công dụng của nó, cũng không có nghĩa là Dương Phàm hiểu thông cảnh giới Tiên Hồng tiếp theo.



Một ít thời gian sau đó, hắn cảm ngộ toàn bộ quá trình sinh trưởng của Tam Diệp Hoa, Chồi non từ từ lớn lên, khỏe mạnh trở thành cành cây cùng lá hoa, nhỏ bé nhưng không mất vẻ mỹ lệ.



Cảm ngộ chồi non xong, hắn cũng không coi trọng, mà quan tâm loại lực thần bí mà bản thân chồi non "câu thông bầu trời".



Cứ như thế, lại cảm ngộ mấy ngày, trong lòng Dương Phàm lại đưa ra đủ loại huyền nghi.



"Vì sao chồi non này lại có năng lực cảm ứng bầu trời huyền bí, bản thân nó lại nhỏ yếu như vậy."



Đối với vấn đề này, Dương Phàm tiến hành một phen nghiên cứu suy nghĩ sâu.



Một gốc chồi non, tùy tiện một người vươn tay là lập tức đứt ngay, yếu đuối không chịu nổi.



Cuối cùng, trải qua muốn ngàn lần cân nhắc, Dương Phàm cho ra kết luận: lực cảm ứng của chồi non rất yếu, đây là tính cực hạn của nó. Còn nữa, nó chỉ có lực cảm ứng, nhưng không cách nào chân chính hấp thu lực lượng vũ trụ trời cao.



Kết luận này, làm cho Dương Phàm trở nên thông suốt.



Chính hắn chỉ cực hạn trong một gốc chồi nho nhỏ, hắn phải phóng tầm nhìn càng rộng rãi hơn, suy diễn cảnh giới Tiên Hồng hẳn là càng thêm thâm ảo hơn nữa.



Bản thân Tiên Hồng quyết bao quát tự nhiên sinh mệnh, thậm chí vạn vật thế gian bạt ngàn, phàm là thuộc phạm trù tự nhiên, đều dung nạp trong đó.



Một gốc chồi nhỏ, chỉ đại biểu một hạt muối trong biển sinh mệnh, chỉ cho Dương Phàm một tia linh quang, một cái tham chiếu.



Nghĩ tới điểm đó, trong ánh mắt Dương Phàm lưu chuyển ánh sáng xanh lục, lại có một lý giải mới với tính rộng lớn bao dung của Tiên Hồng quyết.


Thiên Dực Vương!



Ánh mắt Dương Phàm lóe sáng, không ngờ người này vẫn không chịu buông tha, càn quét đến đây.



- Dương đạo hữutừ lần luận bàn gấp gáp lần trước, đã có nửa năm rồi. Hôm nay bản vương chuẩn bị đầy đủ, đang muốn luận bàn lần nữa với Dương đạo hữu, chẳng hay ý các hạ thế nào?



Thiên Dực Vương giọng nói thoáng sắc nhọn, quanh quẩn hải vực xung quanh, khiến cho sóng biển điên cuồng đập mạnh.



Ánh mắt Dương Phàm thoáng hiện dị sắc, đương nhiên rõ ràng mục đích của Thiên Dực Vương, thế nhưng rốt cuộc hắn dựa vào cái gì?



Đều là Chí Cường Giả Nội Hải, nếu như không nắm chắc cực lớn, Thiên Dực Vương khẳng định sẽ không dễ dàng ra tay.



Dương Phàm yên lặng mở ra thần thức, phát hiện yêu tu trên hòn đảo đều bị dọn sạch, không có bất kỳ mai phục nào.



Thấy vậy, hắn lộ ra vẻ nghi hoặc.



Nếu như không có giúp đỡ, dù là thực lực Thiên Dực Vương mạnh hơn nữa, chỉ sợ cũng không thể chiến thắng hắn đã tăng cường phòng ngự lâu dài.



chi chi chi



Đột nhiên, trong đoàn gió lốc xám trên bầu trời truyền ra vô số tiếng rít sắc bén, rung chuyển khắp hải vực.



Cái gì?



Dương Phàm tập trung nhìn tới, phát hiện trong cơn lốc xám ẩn nấp ngàn vạn cái bóng.



Đó là cái gì?



Bằng thần thức tiếp cận Hóa Thần kỳ, trực tiếp xâm nhập vào trong đó, Dương Phàm không khỏi hoảng sợ.



Cơn lốc xám chấn động lần nữa, ngàn vạn bóng đen phát ra vô số tiếng rít sắc bén, toàn bộ ập xuống hòn đảo.



Bóng đen bay ra từ trong cơn lốc xám, chính là ngàn vạn con dơi màu đen. Mỗi con hai mắt đỏ máu, phát ra vô số sóng âm thanh, làm cả khu vực trở nên hỗn loạn.



Làn sóng âm kia vô hình vô chất, cơ bản không thèm nhìn Linh Khí phòng ngự, làm cho ba người Dương Phàm khí huyết sôi trào.



Một cỗ cảm giác mê muội ập tới Dương Phàm, Hồ Phi ôm đầu rít gào, Vân Vũ Tịch sắc mặt đau đớn, thân thể mềm mại lung lay muốn ngã.



Sắc mặt Dương Phàm khẽ biến, Hồn Căn nắm giữ đại địa, một mảnh đất sáng lên bao bọc lấy ba người.



- Lại là chiến thuật biển người?



Nhìn cơn lốc rậm rạp con dơi đen, Dương Phàm lạnh lùng nhìn về phía Thiên Dực Vương:



- Đây là luận bàn như các hạ nói hay sao?