Tiên Hồng Lộ

Chương 803 : Nhân - Yêu - Kiếm!

Ngày đăng: 20:57 22/04/20


- Phá... Phá giới!



Trong kinh hãi rung động vô tận, Thiên Diệp cổ Phật gian nan thốt lên.



Một kiếm muôn đời từ sổng chuyển sang chết kia, khoảnh khắc hóa thành vĩnh hằng, thiêu đốt tất cả sinh cơ, thiêu đốt tinh thần ý chí của cường giả siêu cấp, thiêu đốt kiếm đạo ý chí vô thượng. Kiếm quang không thể dùng màu sắc gì để hình dung chém hết mọi thứ nơi nó đi qua.



Bắt đầu từ không gian Phật giới, không gian của giới diện bị cắt ra giống như đậu hũ rồi kéo dài vô hạn... Thiên giới... Tiên giới... Minh giới... Ma giới... Yêu giới... Phàm giới...



Sau đó cả không gian thất giới, vô hạn hoàn vũ bị mạnh mẽ cắt ra.



Một kiếm.



Chỉ cần một kiếm.



Vách ngăn liên hợp mạnh nhất thất giới tan rã sụp đổ.



Bảy vị Đại Để chết hơn nửa, bổn mươi chín Tiên Để chết sạch.



Máu của chúng Đại Để Tiên Để nhuộm đẫm trời cao.



Vạn Phật Sơn - Niết bàn cuối cùng của Linh Sơn hóa thành hư vô dưới một kiếm này.



Chúng cường giả, vô sổ nhân sĩ đại năng thần thông của thất giới đều sợ ngây người.



Một kiếm khoảnh khắc vĩnh hằng đó xuyên thủng cả hệ thống thất giới, trong vô hình truyền đến tiếng "Thương... Xuy" như có cái gì đó bị phá vỡ.



Thiên Diệp cổ Phật nhìn cái khe kéo dài ra ngoài thất giới, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.



Một cỗ khí tức xa lạ tới từ giới ngoại tràn vào hệ thống thất giới.



Lúc này không đi còn đợi khi nào?



Bá!



Thân hình Thiên Diệp cổ Phật hóa thành chùm tia sáng rực rỡ sáng lạn như tia chớp xông qua cái khe sâu thẳm vô ngần, trong khoảnh khắc khí tức biến mất.



Không ít cường giả thấy vậy đều hơi ngẩn ra.



Thiên Diệp cổ Phật mặc dù bị mất một khối ma thân cường đại nhưng lại nắm chắc thời cơ thoát khỏi trói buộc của thất giới đi vào Đại Thiên vũ trụ mênh mông.



Dương Phàm tay cầm đoạn kiếm Vô Song, nhắm mắt lại, cũng không xuất kiếm nữa.



Khoảnh khắc chém ra một kiếm đó hắn hoàn toàn từ sổng chuyển thành chết.



Thân thể, tinh thần ý chí, đại thụ Diễn Sinh đều theo một kiếm khoảnh khắc vĩnh hằng đó hóa thành tử tịch chân chính.



Thân hình hắn như pho tượng sừng sững giữa thiên hà, bổn phía dòng cự thạch từng khối nặng triệu ức cân như sao băng xẹt qua các nơi Phật giới truyền đến từng tiếng vang động trời.



Chúng cường giả thất giới hoảng sợ vô cùng.



Khi tinh thần ý chí của bọn họ xẹt qua Dương Phàm phát hiện trên người hắn gần như không có một tí sinh cơ nào.



Chẳng lẽ một kiếm Phá giới khoảnh khắc hóa vĩnh hằng, nhân vật đủ để kinh sợ thiên cổ này theo gió mất đi?



Trên Luân Hồi Tinh Bảo, đám người Hồ Phi, Vân Vũ Tịch, Đặng Thi Dao, Dương Thần, Lâm Chung đều như tượng gỗ đứng ngây tại chỗ không nói một lời.



- Là thiên kiêu của một thời đại, dùng một kiếm kinh phá thiên địa thông suốt nhân quả, đáng tiếc, đáng kính...



Một gã Đại Để khôi phục lại từ trong sợ hãi, trên mặt vẫn còn rung động vô cùng.



- Từ khi thất giới sơ khai tới nay đều rất hiếm thấy nhân vật tuyệt thế kinh thiên



vĩ địa, bễ nghễ hoàn vũ như thế.



Một cường giả nghịch thiên lánh đời khẽ lẩm bẩm.



Vô sổ đại năng của thất giới vào giờ khắc này đều khó thể thoát khỏi áp bách đè nặng trong lòng.



Mọi người đều nhìn chăm chú vào bóng người cao ngất ngạo thị hoàn vũ tay cầm đoạn kiếm sừng sững trong thiên hà.



Cương phong thật lớn, vô sổ cự thạch trong thiên địa trong rống giận điên cuồng cũng không dám tới gần người này.



Đây là một nam nhân khiến cho cả thiên địa cũng phải kính sợ.



Hắn dùng một kiếm kinh thiên phá thời không, chém cả thất giới hoàn vũ.



Phong thái của một người một kiếm đó khắc sâu trong tâm linh mọi người, cho dù vượt qua vạn kiếp cũng khó quên giờ khắc này.



Trên Luân Hồi Tinh Bảo, Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao nắm chặt tay nhau, khóe mắt đều có ánh lệ, bất kể là bi thống, tự hào hay là chờ mong đều như hoa sen nở rộ.



Dương Thần nghe tiếng khóc nức nở của mẫu thân, hai tay nắm chặt, thầm nói: "Phụ thân, người tuyệt đổi không nên..."



Lúc này tiêu điểm của mọi người đều tập trung vào nam nhân trong thiên hà.



Thân thể không hề có sinh cơ giống như pho tượng, trên mặt còn giữ nguyên vẻ tự tin cường đại, có quyết tâm chí tử, đoạn kiếm trong tay lơ lửng gác xéo thiên không, tay áo tung bay.



Tự tin trên mặt hắn làm cho người ta không chút nghi ngờ hắn có lòng tất thắng đánh khắp thiên hạ không địch thủ.



Khoảnh khắc hắn sừng sững thiên địa, cái khe không đáy chém phá thất giới hoàn vũ duy trì chừng mười nhịp thở.



Lúc này, trật tự không gian của thất giới mới dần phát huy tác dụng. Lỗ thủng xuyên qua thất giới bắt đầu chữa trị nhưng lộ vẻ rất gian nan.



- Lực Phá giới không ngờ có thể duy trì lâu như vậy. Ngay cả vào thời kỳ thái cổ, gần như không có cường giả nghịch thiên nào có thể làm được đến như vậy.



Một Tiên Đế già nua ngạc nhiên thán phục, không khỏi thổn thức.



- Phá giới được ghi lại trong sách cổ thường thường đều chỉ duy trì trong khoảnh khắc sẽ nhanh chóng khép lại. Tiên Hồng Đạo Tổ không chỉ là thiên kiêu thời đại này, lại càng là kỳ tích ngạo thị thiên cổ, bễ nghễ hoàn vũ.



- Đúng vậy. Tất cả truyền kỳ của một thời đại cộng vào đều không thể so sánh với khoảnh khắc lóe sáng rực rỡ của hắn.



Bất kể là người có thành kiến gì đổi với Dương Phàm trong dĩ vãng thì giờ phút này đều kính sợ thật sâu.



Trên khuôn mặt tái nhợt của Long Hoàng Tổ bị trọng thương lộ ra vẻ phức tạp, trong đó bao gồm rung động khó tả thành lời và sợ hãi.



Nếu một kiếm đó không phải nhằm vào thiết tắc tối cao vận chuyển vô hình trong hệ thống thất giới mà là nhằm vào một người nào đó... Long Hoàng Tổ cảm thấy trái tim băng giá run rợ.



Thiên địa còn bại bởi một kiếm như thế huống chi là sinh mệnh cá thể?



... Cho dù là cường đại như Đại Đế.



Trong quá trình cái khe không đáy dần dần khép lại, mọi người không khỏi nhìn lên dáng người cao ngất đứng ngạo nghễ thiên hư.



Không hẹn mà cùng, tất cả mọi người không hề động đậy.



Giờ khắc này tất cả quy tắc hệ thống của thất giới đều đang hồi phục.



Đột nhiên, một gã Đại Đế đồng tử co rụt, chợt ngừng hô hấp.



Đoạn kiếm trong tay nam nhân sừng sững thiên địa giống như Chiến thần bất diệt kia dường như khẽ run lên một cái.



Một tia sinh cơ không thể phát hiện từ trong đoạn kiếm sinh ra sau đó chậm rãi lan ra toàn thân.



Sau đó, một tiếng kiếm run rẩy ngân khẽ vang lên trong thiên địa tĩnh mịch.



Mọi người trên Luân Hồi Tinh Bảo đều lộ ra ngạc nhiên vui mừng.



Giờ phút này ở trong thế giới Mệnh Hạch, đại thụ Diễn Sinh đã bị mất sinh cơ đột nhiên khôi phục sinh cơ, Luân hồi và sinh mệnh lực lan tràn ra khắp Nguyên giới.



Căn nguyên lực của Nguyên giới Diễn sinh càng thêm tinh luyện và mạnh mẽ.



Sau khi chém ra một kiếm siêu việt muôn đời vượt qua trói buộc, tu vi của Dương Phàm vô hình trung được tinh tiến thêm vài phần.



Khối thân thể hắn ở trong thất giới rất nhanh khôi phục huyết sắc, trong mắt vô ý bắn ra thần quang khiến thiên địa vạn vật chấn động.



Trong lúc giơ tay nhấc chân, trên người Dương Phàm phát ra uy lực vô thượng ngạo thị hoàn vũ.



Hắn chậm rãi nhắm mắt, thể ngộ một kiếm vừa rồi.



Một kiếm đó là lần đầu tiên hắn hoàn toàn đẩy mình vào chỗ chết sau khi đạt tới Luân Quả Kỳ, cũng từ trong tử vong tuyệt đổi lại trải qua một lần sinh tử vượt qua Đại Luân Hồi.



Loại thể nghiệm này khiến hắn có thêm lý giải càng thêm khắc sâu đổi với cảnh giới Tiên Hồng tiếp theo, vượt qua trình tự Đại Luân Hồi.



- Hắn không chết?



Chúng cường giả thất giới òa lên, rồi rất nhanh khôi phục bình thường, thần kinh căng thẳng.



Một tên siêu cấp biến thái như thế tồn tại trong thất giới sẽ là phúc hay là họa?



Cũng may Dương Phàm đứng yên tại chỗ thần sắc bình tĩnh, hô hấp dần ổn định, không có ý xuất kiếm thứ hai.



- Vô Song. Từ hôm nay trở đi ngươi đã vượt qua trói buộc của khí đạo, thiết tắc chí cao của thất giới sẽ khó thể ràng buộc được ngươi.



Dương Phàm đột nhiên cười, mở mắt, đoạn kiếm Vô Song trong tay bay ra ngoài.



Vô Song Thần Kiếm đứng đầu bảng thần binh Chí tôn của thất giới lơ lửng giữa không trung, từ từ run rẩy ngân lên.



Ngay sau đó, trong một luồng tinh quang màu trắng lăng lệ, đoạn kiếm Vô Song khiến cho thất giới kinh sợ hóa thành một nam nhân áo trắng.



vẫn là nam nhân áo trắng như tuyết, trên người không có kiếm nhưng toàn thân lại phát ra khí tức khiến tất cả kiếm khí phải cúi đầu thần phục.



Trên gương mặt lạnh băng vạn năm không đổi của Vô Song hiện ra tươi cười hòa nhã trước nay chưa từng có.
Hô~



Chỉ thấy đồng tử màu tím thẫm của hắn lóe lên một cái, toàn bộ Phật giới chìm vào một mảnh tối đen giống như ngày tận thế.



Lực lượng tử vong vô tận đầy trời tràn ngập cả thiên địa.



Chỉ một thoáng, tất cả sinh linh trong Phật giới không khỏi kinh hãi run sợ.



Nhân vật cường đại như hạng Tiên Để, Đại Để đều thấy linh hồn lạnh băng, phảng phất như sinh mệnh hoàn toàn không nằm trong tầm tay.



Lực lượng như thế khiến Dương Phàm vô cớ sinh ra một loại chán ghét.



Hiển nhiên lực lượng của Minh Để có chút tương khắc với hắn.



Nhưng là trước mặt đại thần thông tử vong bao phủ một giới này, Dương Phàm có chút khó thở.



Giờ phút này phủ xuống Phật giới dù chỉ là phân thân của Minh Để nhưng thực lực cũng không phải cường giả nghịch thiên siêu cấp có thể chổng lại.



Muốn chém giết hắn, trừ khi Dương Phàm cùng Vô Song lại liên thủ thi triển ra một kiếm lúc trước.



Khi sinh linh một giới đều sợ hãi run rẩy, Thiên Thu Vô Ngân sừng sững như cuối thiên địa đột nhiên mở mắt, dải sáng ba màu xẹt qua.



Bá!



Ba hư ảnh màu sắc khác nhau như quỷ mị chia ra đứng quanh thân Minh Để,



đồng thời vỗ ra một chưởng.



Động tác của mỗi hư ảnh đều không giống nhau, lúc đánh ra một chưởng lại nhẹ nhàng không chút sứ lực, không nghe được bất kỳ thanh âm gì.



Nhưng phân thân của Minh Để lại ngưng đọng ở tại chỗ, khó thể tin nổi nhìn chằm chằm Thiên Thu Vô Ngân.



Bá Bá Bá —



Ba hư ảnh màu sắc khác nhau đồng thời trở về thân thể hỗn độn của Thiên Thu Vô Ngân.



- Làm... Làm sao có thể!



Minh Để cắn chặt hàm răng, hoàn bộ thân hình đứng tại chỗ run kịch liệt.



Chúng cường giả thất giới, gần như tất cả mọi người đều không nhìn rõ rốt cục là chuyện gì xảy ra.



Nhưng Dương Phàm biết chiến đấu đã kết thúc.



Minh Để chỉ là phân thân nhưng Thiên Thu Vô Ngân đồng dạng cũng vậy.



Khác nhau ở chỗ phân thân của Thiên Thu Vô Ngân có ba cái, trong nháy mắt thi triển thuật hợp kích đánh bại Minh Để.



Khanh... Ông—



Một tiếng vang kỳ dị từ trong thân thể Minh Để nổ tung, lực lượng tử vong bao phủ Phật giới tan thành mây khói.



Thiên Thu Vô Ngân đưa một bàn tay ra khẽ quệt trong hư không tiêu trừ dư ba vụ nổ do lực lượng Phá giới sinh ra.



Sau khi làm xong hết thảy, Thiên Thu Vô Ngân mới mỉm cười nhìn phía đám Dương Phàm.



- Thiên Thu Vô Ngân. Chúc mừng ngươi thành công Nghịch Diễn Tam Thanh.



Dương Phàm lại cười nói chúc mừng.



- Đi, đi Luân Hồi Tinh Bảo của ta.



Dương Phàm thật sự vui mừng, đưa đám người Thiên Thu Vô Ngân, Vô Song vào Luân Hồi Tinh Bảo.



Bá bá!



Lúc này hai bóng người na di tới trước Luân Hồi Tinh Bảo, chính là Man Hoàng cùng Vân Tiêu Đại Để.



Thất giới sinh ra cường giả như thế, bọn họ tự nhiên có tâm đến kết giao.



Đổi với điều này Dương Phàm cũng không phản đổi.



Hai người này, một người là trưởng bổi của Hồ Phi, có ơn tri ngộ; người kia còn là nhạc phụ tương lai của Dương Phàm.



Sau khi mọi người tiến vào, Luân Hồi Tinh Bảo hóa thành một đường cong huyễn lệ, nhoáng một cái rồi biến mất khỏi không gian Phật giới, để lại một đám cường giả thất hồn lạc phách ở phía sau.



Mấy vị Đại Để còn lại cuối cùng sau trận chiến: Long Hoàng Tổ, Cửu Âm Đại Để, Niêm Ngọc Quan Âm đều bị thương nặng đến căn nguyên.



- Dương Phàm này căn bản là khinh thường giết ta sao...



Long Hoàng Tổ không khỏi nghiến răng nghiến lợi, lòng tự trọng bị đả kích thật mạnh.



Trước khi đi Dương Phàm căn bản không nhìn ba người bọn họ, dường như đã sớm quên.



- Làm sao có thể... Ngay cả phân thân của Minh Để cũng không phải đổi thủ. Dương Phàm này quả thật là thiên chi kiêu tử!



Khóe miệng Cửu Âm Đại Để hơi run run.



Niêm Ngọc Quan Âm thở dài sâu kín, trầm mặc không nói. Nàng lại nghĩ đến "Con kiến" khi xưa ở Phàm giới nhìn lên thần linh.



Hiện nay, bọn họ ở trong mắt Dương Phàm có phải cũng là con kiến hay không?



Tâm tình tốt thì không giết, tâm tình không tốt có thể tiện tay xóa bỏ.



Luân Hồi Tinh Bảo rời không gian Phật giới, bay rất nhanh về Tinh Thiên thế



giới của Thiên giới.



Mọi người trong Tinh bảo lấy đám người Dương Phàm, Vô Song, Hồ Phi, Thiên Thu Vô Ngân làm trung tâm, cùng nhau nói cười vui vẻ, ấm áp như một nhà.



Trong bữa tiếc có đề cập khi nào thì Dương Phàm chính thức cưới Cửu Công chúa.



Vân Vũ Tịch lập tức xấu hổ mặt đỏ như gấc chín, nhưng trong đôi mắt đẹp như nước lại lộ ra vui sướng từ đáy lòng.



Vân Tiêu Đại Để ngược lại rất thản nhiên nói:



- Dương Phàm. Nếu ngươi vẫn là một kẻ vô danh tiểu tốt ở Phàm giới xưa kia, ta sẽ không dễ dàng gả Vũ Tịch cho ngươi. Hiện nay ngươi bất kể là thực lực địa vị đều đủ để che chở Vũ Tịch, mang hạnh phúc cho nàng. Bản để tự nhiên sẽ không phản đổi.



Đại Để rất hiện thực cũng rất rõ ràng.



Thử nghĩ nếu Dương Phàm chỉ là một tu sĩ Phàm giới, sao có thể che chở tiên tử tuyệt tể như Vũ Tịch?



Bất kỳ một người theo đuổi nào của Vân Vũ Tịch đều có thể tiêu diệt hắn như di một con kiến. Dưới sự chênh lệch về địa vị5 hai người cuối cùng có được hạnh phúc hay không?



Dương Phàm hiểu được lập trường và dụng tâm lương khổ của Đại Để.



Năm đó nếu không phải Vân Tiêu Đại Để ngầm đồng ý, hắn muốn toàn thân trở ra cũng không đơn giản như vậy.



Môn đăng hộ đổi. Loại tư tưởng giống như cổ xưa cổ hủ quá mức này kéo dài vô sổ thời đại, ảnh hưởng bất kỳ thế giới nào tự nhiên có nguyên nhân của nó.



- Ta tính toán một vạn năm sau cưới Vũ Tịch.



Dương Phàm cân nhắc một lát mới nói ra ý nghĩ của mình.



Lúc trước đổi kháng với bảy Đại Để, bổn mươi chín Tiên Để cùng Thiên Diệp Cổ Phật khiển Dương Phàm có lĩnh ngộ mới. Đặc biệt sau khi chém ra một kiếm phá giới, tu vi tinh tiến rất lớn, có hy vọng lại được đột phá trong mấy ngàn năm gần đây.



Loại lĩnh ngộ này không thể để lâu, nhất định phải sớm đi nghiên cứu nếu không hiệu quả sẽ giảm mạnh.



- Được. Cứ quyết định như vậy.



Vân Tiêu Đại Để gật gật đầu.



Đương nhiên, để đúng với lễ nghi, phụ thân Dương Thiên cũng ra mặt, quyết định hôn ước cùng với Đại Để.



- Tuy nhiên, ta còn có một yêu cầu.



Ánh mắt Dương Phàm đảo qua hai nàng Vũ Tịch và Thi Dao.



Giữa ba người như tâm ý tương thông.



- Ta muốn làm một buổi hôn lễ long trọng. Chẳng những cưới Vũ Tịch, đồng thời còn có thể tử của ta Thi Dao.



Không ai phản đổi quyết định của Dương Phàm.



Vân Tiêu Đại Để tuy có chút không vui, bất bình vì con gái. Mà lúc này hai nàng Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao nắm chặt tay cùng một chỗ, đều ẩn chứa thâm tình nhìn Dương Phàm.



Khi xưa Phàm giới, Dương Phàm cùng Đặng Thi Dao trong lúc gấp gáp trở thành song tu đạo lữ.



Sở dĩ cùng lúc làm hôn lễ cho hai nàng là vì cho thấy rõ địa vị của hai nàng trong lòng hắn là bình đẳng.



Chính vào lúc bầu không khí trong Luân Hồi Tinh Bảo vui mừng dào dạt, một đạo huyết quang quỷ dị từ phía sau đuổi tới.



- Là khí tức của Đại Để.



Trong lòng Man Hoàng chấn động.



- Thì ra là hắn.



Dương Phàm như có suy tư nói.