Tiên Hồng Lộ

Chương 804 : Phá Giới mà đi

Ngày đăng: 20:57 22/04/20


Đạo huyết quang quỷ dị kia mơ hồ không rõ trong khoảnh khắc đuổi tới Luân Hồi Tinh Bảo khiến cho mọi người phòng bị.



- Để hắn vào đi.



Dương Phàm phân phó.



Dương Thần lập tức mở một lối vào của Luân Hồi Tinh Bảo.



Vút!



Đạo huyết quang mông lung hóa thành một đường cong đẹp mắt hạ xuống trước mặt mọi người.



Người tới mặc một bộ huyết bào kỳ dị, giày da đen, trên mũi có gọng kính lưu ly hiếm thấy lóe lên lam quang thần bí.



- Luân Huyết Đại Đế.



Man Hoàng cùng Vân Tiêu Đại Đế nhanh chóng nhận ra thân phận người đó.



- Ý chí của ngươi quay về, đã chuẩn bị tốt muốn rời đi sao?



Ánh mắt Dương Phàm cùng Luân Huyết Đại Đế nhìn nhau.



- Ta đã chờ ở đây thật lâu, thật lâu.



Cặp mắt phía sau tròng kính lưu ly của Luân Huyết Đại Đế lộ ra một niềm hưng phấn không thể che giấu.



- Được. Ba ngày sau chúng ta xuất phát, ngươi trước tiên chờ ở đây đi.



Dương Phàm tự nhiên sẽ không quên hứa hẹn của mình.



Trong ba ngày này mọi người tụ cùng một chỗ.



Nhưng chung quy có một ngày phải chia ly.



Ngay vào ngày thứ hai Thiên Thu Vô Ngân đứng dậy cáo từ.



- về cổ hương một hồi, tìm hiểu mấy vạn năm ta sẽ rời đi. Vào lúc tấn chức Hỗn độn thiên giai ta cảm nhận được Man Hoang Tổ Giới triệu tập. Ngoài ra còn cảm ứng được một không gian thần bí...



Sau khi Thiên Thu Vô Ngân nói ra hướng đi của mình rồi phất tay rời đi, vẫn nhắm chặt hai mắt như trước.



Đám người Dương Phàm nhìn theo tiễn đưa.



- Man Hoang Tổ Giới sao?



Dương Phàm mỉm cười:



- Bất kể sinh tử sinh diệt, ngày sau có thể gặp lại hay không, cuối cùng có một ngày chúng ta sẽ đoàn tụ.



Nghe được lời của hắn, Dương Thần hơi lộ vẻ hưng phấn:



- Man Hoang Tổ Giới là căn nguyên giới của Đại Thiên vũ trụ. Phụ thân quyết định ngày nào đó muốn đi nơi này du ngoạn sao?



- Có lẽ. Nhưng là bản tôn chân chính...



Ngay cả Dương Phàm cũng không quá khẳng định bởi vì ở sâu tận đáy lòng hắn còn có một việc trọng yểu hơn.



- Man Hoang Tổ Giới, ta nhất định trở về. Không có gì có tính khiêu chiến hơn so với căn nguyên giới của Đại Thiên thế giới.



Trong mắt Vô Song lộ ra chiến ý dào dạt.



Hồ Phi cũng xoa tay rục rịch.



Chỉ có Dương Phàm giữ nguyên bình tĩnh, không biểu hiện ra nhiều hứng thú.



Ngay vào ngày hôm sau Thiên Thu Vô Ngân rời đi, Vô Song, Hồ Phi, Man Hoàng, Vân Tiêu Đại Đế đều lần lượt rời đi.



Ngay cả Vân Vũ Tịch cũng theo Đại Đế cùng về cung.



Luân Hồi Tinh Bảo thiểu vài phần ồn ào, hồi phục vẻ bình tĩnh và ấm áp vốn



có.



- Chúng ta xuất phát đi.



Dương Phàm nói với Luân Huyết Đại Đế.



Trong chớp mắt hai người na di biến mất.



về phần Luân Hồi Tinh Bảo, Dương Phàm có phân thân thứ hai Mộc Phong tọa trấn, bản thân tinh bảo lại là Thần khí khó thể thương tổn, không cần hắn lo lắng.



Không bao lâu Dương Phàm cùng Luân Huyết Đại Đế trở về Huyết uyên giết chóc ở khu vực không biết tại Ma giới hoang vu.



Luân Huyết Đại Đế cũng không nuốt lời, phóng thích vô sổ nguyên thể Khắc long trong Vạn Linh Viên, để bọn chúng khôi phục tự do.



Những nguyên thể này đều là những thứ có huyết mạch cường đại trong thiên địa, khoảnh khắc đạt được tự do trong mắt còn mơ hồ lộ ra địch ý.



Nhưng bọn chúng cũng không dám làm càn. Ở trước mặt một vị cường giả nghịch thiên bậc cao lại thêm một cường giả nghịch thiên siêu cấp có được lực Phá giới, cho dù có nhân sổ khổng lồ nếu động thủ cũng chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa.



Chờ sau khi sinh linh trong Vạn Linh Viên đều khôi phục tự do, Luân Huyết Đại Đế lộ ra vẻ mặt như trút gánh nặng.



Sau đó, ánh mắt hắn đảo qua mỗi một góc của tiểu thế giới, trong mắt có vài phần lưu luyến nhưng rất nhanh bị thay thế bởi một tia kiên quyết.



- Chỉ còn lại ma vực giết chóc liền giao cho ngươi nắm giữ.



Trong lòng bàn tay Luân Huyết Đại Đế hiện lên một ấn ký màu đen bay tới Dương Phàm.



Tiếp nhận vật đó, một tia tâm thần của Dương Phàm rót vào trong, phát hiện mình có thể nắm giữ trong tay toàn bộ ma vực giết chóc.



Thông qua quả "Giới ấn" này, Dương Phàm còn nhìn đến vạn ngàn ma vật đang chém giết trong ma vực trong đó còn bao gồm cả Thạch Thiên Hàn.



- Nếu không còn gì lưu luyến, vậy chúng ta bắt đầu đi.



Dương Phàm cất kỹ Giới ấn, cười tủm tỉm nói.



- Hảo hữu của ta tại thất giới - Cửu u Đại Đế, tinh thần ý chí cũng trở về rồi mà còn có được thân thể Ma Thần. Hy vọng ân oán của dĩ vãng có thể xóa bỏ.



Luân Huyết Đại Đế nói với vẻ trịnh trọng.



- Không thành vấn đề.



Dương Phàm không chút suy tư đáp.



Hắn có thể bỏ qua sự tồn tại của đám người Long Hoàng Tổ đồng dạng không tất yểu làm khó Cửu u Ma Đế.



- Được. Có thể bắt đầu rồi. Chỉ mong ta có thể tìm được cổ hương của ta.



Luân Huyết Đại Đế hít sâu một hơi, đã chuẩn bị tốt tâm lý.



Nhưng đúng vào lúc này, một làn khói nhẹ như mộng ảo từ cuối hư không bay tới hạ xuống trước mặt hai người.



Làn khói nhẹ kia ở trước mặt hai người biến ảo thành một cô gái mắt sáng răng trắng, mặc y phục tươi đẹp mà mới lạ.



Trương Du Vũ?



Dương Phàm nhìn chằm chằm vào nữ nhân tới không một chút dấu hiệu nào, bộ dạng như có suy nghĩ.



- Dương thúc.



Trương Du Vũ thè lưỡi với Dương Phàm dường như có chút ngượng ngùng, hình tượng tùy tiện dĩ vãng không còn lại chút nào.



- Ngươi tới vừa lúc.



Dương Phàm đổi với xưng hô "Dương thúc" cũng không ngạc nhiên chút nào.



Hắn càng thêm không hỏi đến chuyện thân phận Trương Du Vũ là Dần đạo giả trong giới ngoại thần tháp.



Bởi vì hắn biết Trương Du Vũ trong giới ngoại thần tháp cùng với trước mắt cũng không phải là cùng một người. Trương Du Vũ trước mắt cũng không biết chuyện trong giới ngoại thần tháp.



- Vị này là...



Luân Huyết Đại Đế nghi hoặc khó hiểu nhìn phía Trương Du Vũ.



- Con gái của một vị bằng hữu chưa từng gặp mặt. Ngươi tới thế giới này có thể có liên quan với nàng.



Dương Phàm thản nhiên nói.



Trương Du Vũ hơi đỏ mặt:



- Lúc trước khi Đại Đế còn chưa tới thế giới này không phải muốn xuyên việt sao?



Luân Huyết Đại Đế ngẩn ra, nhớ lại hồi lâu, cặp mắt trừng lớn:



- Vì... Vì sao ngươi biết?



- Cho nên, lão ba ta vung tay lên, cho ngươi đi vào thế giới này. Hmm, lúc đó dường như ngươi đang chơi một trò chơi võng du giả thuyết thì phải...



Trương Du Vũ cười hì hì nói.



Sau khi Luân Huyết Đại Đế nghe xong, mặt tái dại:



- Các... các ngươi...



Hắn nói năng lộn xộn, không biết là hưng phấn hay là tức giận.



- Lần này... ta tới đây giao cho ngươi một viên ngọc giản, trong đó có tọa độ không gian của hệ ngân hà, tiện cho ngươi trở về.



Tiểu Vũ nói xong, bàn tay nhỏ bé như biến ảo thuật, lấy ra một viên ngọc giản đưa cho Luân Huyết Đại Đế.



Luân Huyết Đại Đế cầm ngọc giản, vừa nhìn qua, thần sắc nhìn phía Trương Du Vũ có vài phần phức tạp.



Nhưng cuối cùng hắn vẫn tối nghĩa nói:



- Cảm ơn, không biết địa cầu còn hay không?



- Còn, đương nhiên còn. Tỷ lệ thời gian lưu tốc giữa thế giới khác nhau là không đồng dạng. Dưới tình huống bình, thường, một năm ở địa cầu thì thất giới không quá một trăm năm. Huống chi còn có lão ba ta ra tay, khiến cho tỷ lệ đạt tới 1: 100 vạn. Nói cách khác, ngươi ở nơi này mấy trăm vạn năm thì ở địa cầu mới qua vài năm mà thôi.



Trương Du Vũ cười hì hì nói.



- Quá... Quá tốt rồi!



Luân Huyết Đại Đế kích động vạn phần.



- Ngươi đừng cao hứng quá sớm. Sau khi trở về, lão ba ta sẽ hạn chế tu vi của ngươi dưới Hợp Thể Kỳ để tránh phá hư sự cân bằng của thiên địa.



- Nguyện ý, ta nguyện ý. Cho dù phế tu vi ta cũng nguyện ý.



Luân Huyết Đại Đế nào còn hình tượng gì.



Dương Phàm đứng ở một bên, vẻ mặt cổ quái: "Không gian địa cầu nơi đám người Luân Huyết Đại Đế rốt cục có hấp dẫn gì mà cho dù hạn chế tu vi thậm chí không cần tu vi cũng muốn về nhà?"



- Dương thúc, hiện tại thúc có thể đưa hắn đi rồi.



Tiểu Vũ hơi cung kính nói.



- Nếu ngươi có thể tùy ý qua lại hệ thống các đại thế giới vì sao không trực tiếp đưa hắn về nhà?



Dương Phàm không mặn không nhạt nói.



- Ta dựa vào một kiện kỳ bảo tên Hỗn Nguyên Châu mới có thể vượt qua các giới diện, nhưng cũng không thể mang người theo.



Trương Du Vũ vội vàng giải thích.



- Được rồi.



Dương Phàm hít sâu một hơi, tinh thần ý chí của cường giả nghịch thiên siêu cấp tràn vào trong lòng bàn tay.



Trương Du Vũ cùng Luân Huyết Đại Đế đồng thời cảm nhận được một cỗ áp bách.



Ông-



Một thanh thần kiếm cổ xưa màu trắng như tuyết lơ lửng trước mặt Dương Phàm.



Kiếm này chính là Tru Thần Kiếm đạt được từ trong giới ngoại thần tháp.



Trong lúc kiếm khí phát ra, toàn bộ thất giới đột nhiên tràn ngập một luồng kiếm khí sắc bén tột cùng.



Vô Song ở nơi vô cùng xa xôi đột nhiên quay đầu nhìn về hướng này.



Phổc... Xuy-



Dương Phàm vung tay lên, Tru Thần Kiếm như cự phủ nguyên thủy khai thiên tích địa mở ra một cái khe dài vạn trượng sâu không thấy đáy.



Ở cuối khe tản mát ra khí giới ngoại.



Vút!



Luân Huyết Đại Đế hóa thành một vệt sáng như tia chớp xông qua cái khe, thân hình biến mất hoàn toàn.



- Ta đi trước một bước, có rảnh đến quê quán của ta làm khách.



Thanh âm Luân Huyết Đại Đế vang lên rồi ngưng bặt.



Băng!



Thân hình hắn vừa biến mất, giới diện bị phá vỡ lập tức khép lại, kém rất xa với lần Phá giới kinh thiên động địa ngày trước ở Phật giới.



Tuy nhiên có thể đạt tới yêu cầu này là đủ rồi, đưa vài người rời thất giới không phải việc khó.



Trong Vạn Linh Viên chỉ còn lại Dương Phàm cùng Trương Du Vũ.



- Đến Luân Hồi Tinh Bảo làm khách đi, cũng nói chuyện của phụ thân ngươi.



Dương Phàm cười nói.



Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh rời Ma giới trở về Luân Hồi Tinh Bảo.



Trong lúc này Dương Phàm hiểu biết phần nào về phụ thân của Trương Du Vũ.



Cũng không sai nhiều với suy tính của hắn. Phụ thân của Tiểu Vũ chính là người tu luyện công pháp nghịch thiên Luyện Thiên Hóa Địa đồng thời cũng là một trong ba người sổng đến cuối của thế giới.



Lúc đầu Trương Du Vũ còn có chút ngại ngùng, cuối cùng cắn môi làm ra quyết định.



Dương Thần vốn nhàn nhã vô cùng ở trong Tinh bảo đột nhiên nhìn thấy Tiểu Vù, bộ dạng như gặp quỷ.



Cặp mắt xinh đẹp của Tiểu Vũ híp thành trăng lưỡi liềm, lộ ra ánh mắt giảo hoạt.



Dương Phàm mặc kệ bọn họ, chuẩn bị bắt đầu bế quan.



- Cô gái này từ đâu tới, dường như rất quen thuộc với Thần nhi.



Đặng Thi Dao kinh ngạc vô cùng.



Dương Phàm mặt không chút thay đổi:



- Vận mệnh đã định trước đây chính là con dâu tương lai của chúng ta.



- Cái gì?



Bỏ lại Đặng Thi Dao ngây ra như phỗng, Dương Phàm bắt đầu bế quan tu luyện.



Đặng Thi Dao lại khó mà bình tĩnh như Dương Phàm, giống như ngồi đệm kim, mau chóng đi qua nhìn Trương Du Vũ.



- Đặng a di mạnh khỏe!



Trương Du Vũ lập tức thu hồi giảo hoạt trong mắt, hơi ngượng ngùng nói.



Hai người nói chuyện một lát, Đặng Thi Dao phát hiện Tiểu Vũ ăn mặc đều rất mới lạ, tràn ngập nhân tổ mà thế giới này không có.



Ở một bên khác, Dương Phàm trong thế giới Mệnh Hạch bắt đầu tu luyện dài đến mấy ngàn năm.



Trên cơ sở cảm ngộ khắc sâu và pháp lực tinh tiến, việc tu luyện của hắn có thể nói là tiến triển cực nhanh.



Đại thế giới Diễn Sinh với Nguyên giới làm trung tâm khuếch trương vô hạn.



Dần dần thế giới hoàn toàn mới được sinh ra này như có xu thế thoát khỏi tầng Luân hồi dựng dục.



Trong Nguyên giới, đại thụ Diễn Sinh cao tới trăm ngàn trượng, nhánh cây vô sổ, những quả non xanh được ngưng kết ra càng ngày càng thành thục.



Chỉ dùng thời gian mấy ngàn năm, một bộ phận quả thoạt nhìn đã có mấy phần hồng nhuận sáng bóng.



Dương Phàm cũng mượn vào đó bước vào Diễn Sinh hậu kỳ, hoàn toàn thoát khỏi trình tự cường giả nghịch thiên, đạt tới Phá Thiên cảnh trong truyền thuyết.



Nhoáng một cái, trận chiến hoàn vũ Phá giới đã qua vạn năm.



Dương Phàm từ mấy ngàn năm trước đã bước vào Diễn Sinh hậu kỳ, đại thu che trời trong Nguyên giới Mệnh Hạch cao tới trăm ngàn trượng, trên nhánh cây kết ra những quả hồng nhuận căng mịn.



Mỗi một quả giống như Luân Hồi Quả mà Dương Phàm dựng dục ở Chứng Quả Kỳ tại Phàm giới, nhưng ẩn chứa thần thông Tạo hóa lại cường đại hơn vô số lần.



Dương Phàm cảm giác được thần thông pháp lực ẩn chứa trong mỗi một quả Diễn Sinh này đều vượt qua Đại Đế bình thường.



về phần tiềm lực, tạo hóa, sinh mệnh trong đó lại càng vượt qua cường giả nghịch thiên siêu cấp.



Mà trên toàn bộ đại thụ Diễn Sinh chọc trời kia có hàng ngàn hàng vạn Diễn Sinh Quả, khó thể đánh giá tạo hóa và uy năng của cả đại thụ căn nguyên này.



Ngay cả Dương Phàm cũng không đoán trước được tiến triển cùng biến hóa của Diễn Sinh hậu kỳ lại là lượng biến đáng sợ như vậy.



Đột nhiên hắn nhớ tới lời của lão đại sĩ lưu lại Tiên Hồng Quyết không trọn vẹn kia:



- Đại đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật...



Loại quy luật chí lý như thiên địa này ở giai đoạn Diễn Sinh Kỳ có thể được chân chính biểu hiện ra.



Trong Diễn Sinh đại thế giới, Dương Phàm lúc đầu chỉ sáng tạo ra một sinh mệnh là Nữ Thần.



Mà hiện nay trong đại thế giới này đã dựng dục ra ức vạn sinh linh.



Những sinh mệnh cường đại ban đầu Nữ Thần sáng tạo ra sau khi trải qua đại chiến nguyên khí đại thương chỉ còn lại vài ngàn.



Nhưng những sinh mệnh chủng tộc tương đổi nhỏ yểu mà về sau Nữ Thần sáng tạo ra lại nhanh chóng sinh sôi nảy nở.



Dương Phàm một mực yên lặng quan sát, trong những sinh mệnh chủng tộc này cũng có nhân loại, hình thái cùng với nhân loại trong hệ thống thất giới có thể nói là đại đồng tiểu dị.
Dương Phàm cùng hai nàng đồng thời đứng trên lễ đài.



Trương Du Vũ giảo hoạt cười, hướng về Dương Phàm, vô cùng trịnh trọng nói:



- Dương Phàm tiên sinh. Ngươi có nguyện ý lấy hai vị Vân Vũ Tịch, Đặng Thi Dao làm thê tử của ngươi hay không? Ngươi có nguyện ý bất kể là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay tật bệnh, vui vẻ hay ưu sầu, ngươi đều yêu họ kết mình, trung thành đổi với họ cho đến vĩnh viễn hay không?



Dương Phàm ngẩn ra, mọi người ở quảng trường cũng ngẩn ra.



- Ta nguyện ý.



Dương Phàm hít sâu một hơi.



- Hai vị tiểu thư mỹ lệ Vân Vũ Tịch, Đặng Thi Dao. Các vị có nguyện ý gả cho Dương Phàm tiên sinh, làm thê tử của hắn hay không? Các vị có nguyện ý bất kể là thuận cảnh hay nghịch cảnh, giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay tật bệnh, vui vẻ hay ưu sầu, các vị đều yêu hắn kết mình, trung thành đổi với hắn cho đến vĩnh viễn hay không?



- Nguyện ý.



Hai nàng gần như đồng thanh nói, ánh mắt đầy thâm tình nhìn Dương Phàm.



- Hì hì. Hiện tại tân lang, khẽ hôn hai vị tân nương.



Khuôn mặt đỏ bừng của Trương Du Vũ lộ ra vui mừng dào dạt.



Ba người Dương Phàm ngẩn ra, mà trên quảng trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, khóe miệng mọi người đều tươi cười.



Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao đỏ mặt đến tận mang tai, đều khẽ cúi đầu nhưng lại dùng dư quang khóe mắt ngầm liếc về phía Dương Phàm.



- Hôn một cái! Hôn một cái!



Đúng lúc bầu không khí hôn lễ dâng lên tới đỉnh điểm, dị biến đột nhiên sinh



ra.



- Chậc chậc. Hôn lễ thật hạnh phúc!



Một thanh âm lạnh băng tới tận cục từ một đầu khác tinh không truyền đến.



Cả không gian Thiên giới mơ hồ run lên, một cỗ khí tức tử vong đến từ hỗn độn nguyên thủy truyền đến cuồn cuộn mãnh liệt.



Trong phút chốc, trong phạm vi ức vạn dặm hoàn vũ tịch diệt.



Tất cả sinh linh đều hóa thành khí tử vong.



Khí tức tử vong âm lãnh ngập trời hóa thành sóng gợn màu đen cuốn tới Luân Hồi Tinh Bảo.



- Không tốt. Là Minh Đe!



Vân Tiêu Đại Đế kinh hô một tiếng.



- Là Minh Đế đại nhân.



Không ít nhân vật cấp Ma Đế của hạ tam giới đều kinh hãi run sợ.



Chỉ thấy một nam nhân cao lớn như Thần ma, hai mắt tím thẫm trên đầu có sừng đứng ở trung tâm sóng gợn tử vong không gian không ngừng sụp xuống, quanh thân hắn quanh quẩn một dòng khí xám hỗn độn lần lượt thay đổi không ngừng với khí tử vong. Thiên địa quanh thân run lên dữ dội, dường như khó thể chịu nổi bản thể của hắn.



- Dương Phàm. Bản đế không cho hôn lễ của ngươi như ý. Ta chưởng khổng tử vong luân hồi, sẽ làm cho hôn lễ này biến thành một buổi tang lễ!



Thanh âm trầm thấp âm lãnh như tử thần từ trong miệng Minh Đế từ từ phun ra.



- Dương Phàm. Bản đế sẽ không cho hôn lễ của ngươi như ý. Ta chưởng khổng tử vong luân hồi, sẽ làm cho buổi hôn lễ này biến thành một buổi tang lễ!



Minh Đế tới khiến khách tới từ các nơi thất giới kinh hoàng sợ hãi.



Không gian sụp đổ không ngừng, ở nơi ngọn nguồn của sóng gợn tử văn dáng người cao ngất siêu việt Thần ma của Minh. Đế sừng sững bầu trời, trong hai mắt màu tím thẫm lộ ra hàn ý âm lãnh tới cực hạn.



Toàn bộ không gian Thiên giới mơ hồ run lên, một cỗ khí tức tử vong tới từ hỗn độn nguyên thủy truyền đến cuồn cuộn mãnh liệt.



Trong quảng trường hôn lễ trên Tinh bảo, vô sổ cường giả ngừng thở, sắc mặt hoảng sợ, linh, hồn lạnh lẽo cứng đờ.



Gần như không có ai sẽ hoài nghi lời của chúa tể tử vong của hạ tam giới nói ra không thể thực hiện được.



Là một trong hai sinh. linh. Tiên Thiên hỗn độn của thất giới, ngoài vị Thiên Đế có thể bằng vai phải lứa, thế gian còn có ai có thể sánh, ngang với Minh. Đế?



Mà lúc này hiện thân làm khách ở Tinh bảo chỉ là phân thân của Thiên Đế.



Chúng cường giả thất giới trên Tinh bảo cảm thấy bất an sâu sắc, thậm chí không ít chúng Ma Đế, Ma tôn của hạ tam giới phủ phục phát run.



Khách quý vẫn còn có thể giữ được trấn định chỉ có phân thân Thiên Đế, Thiên Thu Vô Ngân, Vô Song.



- Ha ha ha...



Dương Phàm cười sang sảng:



- Đường đường Minh. Đế, chúa tể tối cao của hạ tam giới, sinh. linh. Tiên Thiên dựng dục trong hỗn độn lại đến gây sự tại hôn lễ của Dương mỗ.



Tiếng cười của Dương Phàm sang sảng mênh mông càn khôn, không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào.



- Dương đạo hữu. Minh, cổ là một người có thù tất báo, mà lại còn không thèm để ý đến thân phận báo thù bằng mọi thủ đoạn. Ở trên Man Hoang đại lục cũng là người gặp người sợ.



Thanh âm Thiên Đế vang lên trong đầu Dương Phàm.



Minh Cổ!



Nguyên lai tên của Minh. Đế là Minh. cổ.



Sinh linh, cổ xưa nhất sinh, ra trong hỗn độn, trước khi thiên địa sơ khai.



Thiên Cổ, Minh. cổ.



Dương Phàm cũng bỗng nhiên hiểu ra, nhưng lại không cảm thấy có điểm cuồng vọng gì.



- Dương Phàm, Thiên Thu Vô Ngân. Các ngươi đổi nghịch cùng bản đế mà còn giết phân thân của ta, bản đế muốn các ngươi trả cái giá thảm trọng nhất, tự nhiên là phải ra tay vào buổi hôn lễ.



Khuôn mặt lạnh băng của Minh. Đế không thấy một tia dao động cảm tình.



- Ta muốn cho ngươi trơ mắt nhìn những thứ trân quý nhất mất đi: thân tinh, ái tình, người âu yếm nhất... Khiến tất cả những thứ tốt đẹp nhất của ngươi từng người tiêu tan tử vong trước mặt ngươi. Điều này so với giết chết ngươi càng thảm thiết gấp mười!



Minh Đế thè đầu lưỡi đỏ sẫm liếm môi, thần sắc đã hiện ra dữ tợn và khủng bổ khiến chúng cường giả thất giới run sợ.



Lời vừa nói ra, chúng thân hữu của Dương Phàm đồng loạt biến sắc.



Có lẽ Minh. Đế muốn giết chết Dương Phàm sẽ rất khó khăn nhưng nếu chỉ cần giết chết bọn họ dường như không khó chút nào.



- Ha ha.



Dương Phàm khẽ cười, thần sắc rất bình, thản, trên mặt hắn không chút sợ hài, có vẻ đã tính trước kỹ càng:



- Minh Đế. Đạt tới trình tự như chúng ta há không có một tia cảm ứng đổi với vận mệnh tương lai? Dương mỗ sớm biết có một kiếp này, cũng đã chuẩn bị vẹn toàn.



- Chuẩn bị? Ngươi biết ta sẽ đến?



Minh Đế lần đầu tiên ngẩn ra.



- Hôm nay, chẳng những âm mưu của ngươi không thể thực hiện được, ta còn muốn ngươi táng mệnh tại đây.



Thanh âm Dương Phàm đột nhiên lộ ra hàn ý lạnh thấu xương, trong mắt lệ mang chợt lóe.



Một luồng khí lạnh chợt nảy sinh, trong lòng vô sổ cường giả.



Không ít người lại càng hút sâu một ngụm khí lạnh.



Dương Phàm này cũng thật đáng sợ, có thể dự đoán được Minh. Đế hiện thân mà còn đă chuẩn bị tốt, còn muốn hắn táng mệnh tại đây.



Làm cho Minh. Đế táng mệnh!



Điều này... có khả năng sao?



- Ha ha ha...



Minh Đế ngửa đầu cười điên cuồng:



- Ta chưởng khổng tử vong luân hồi, trừ tam đại thần tổ của Man Hoang Tổ Giới ra không ai có thể đẩy bản đế vào chỗ chết.



Vừa dứt lời hắn thét dài một tiếng, sóng gợn tử vong cuồn cuộn ngập trời đợt sau cao hơn đợt trước, che phủ trời đất nhằm phía Luân Hồi Tinh Bảo.



Sóng gợn tử vong vô hình kia cho dù là một tia cũng có thể miểu sát Tiên Đế, thậm chí là đẩy Đại Đế vào chỗ chết.



Mặt ngoài Luân Hồi Tinh Bảo dâng lên một tầng ngũ sắc, lôi văn từng đợt, hào quang chói lọi ngăn lại vài đợt công kích đầu.



Nhưng rồi ngay sau đó Tinh bảo chợt ảm đạm, nguồn năng lượng trong Tinh Nguyên Lô giảm xuống dữ dội.



Thần sắc Dương Phàm ngưng trọng, một tay vung lên. Một hư ảnh Luân hồi chổng đỡ thiên địa gia trì lên Tinh bảo.



Sau đó ý niệm hắn khẽ động, Ngũ Hành Nguyên Châu trong cơ thể ngân lên một tiếng, một tầng ráng màu ngũ sắc mông lung hình thành một màn hào quang va chạm cùng một chỗ với sóng gợn tử vong.



Ầm—



Toàn bộ không gian Thiên giới lay động dữ dội, giới diện như giấy mỏng bị xé rách ra từng mảng từng mảng.



- Hỗn Độn Thiên Khí!



Đồng tử màu tím thẫm của Minh. Đế co rụt lại, thoáng hiện một tia tham lam, thần quang đột nhiên phụt ra:



- Còn là Đại Hỗn Độn Linh Bảo trong Hỗn Độn Thiên Khí!



- Đại Hỗn Độn Linh Bảo?



Ngay cả phân thân của Thiên Đế làm khách trên Tinh bảo, thần sắc cũng biến đổi.



Hỗn Độn Thiên Khí chia làm hai loại phân biệt là Tiểu Hỗn Độn Linh Bảo và Đại Hỗn Độn Linh Bảo.



Tiểu Hỗn Độn Linh Bảo trong tay Thiên Minh, nhị đế cũng có nhiều. Đó là được dựng dục khi thế giới tương tự thất giới sinh, ra hoặc là dùng tài liệu hỗn độn bản nguyên luyện chế mà thành.



Nhưng phía trên Tiểu Hỗn Độn Linh Bảo còn có Đại Hỗn Độn Linh Bảo uy lực vượt xa trăm ngàn lần.



Đại Hỗn Độn Linh Bảo cũng không phải hệ thống như thất giới dựng dục ra mà là toàn bộ Đại Thiên thế giới!



Thứ cấp bậc như Đại Hỗn Độn Linh Bảo này dõi mắt khắp Man Hoang Tổ Giới đều cực kỳ hiếm thấy, tò khi Đại Thiên thế giới sinh, ra tới nay cũng không có bao nhiêu kiện.



Thần sắc Minh. Đế đột biến nhưng lại không chút chần chờ, trên đầu xuất hiện một vương miện màu vàng lợt, một cỗ thần lực uy áp hùng hồn vô biên ầm ầm xông tới Dương Phàm.



Trong vô hình có một bàn tay tử vong áp chế trói buộc Luân Hồi Tinh Bảo, Luân hồi thủ hộ bổn phía kêu "rắc" một tiếng, hóa thành mảnh vụn.



Giờ khắc này Dương Phàm cũng cảm giác sâu sắc sự chênh lệch giữ Phá Thiên cảnh cùng cường giả Tiên Thiên hỗn độn.



Chỉ có quầng sáng ngũ sắc mông lung còn miễn cưỡng chổng đỡ được sự áp chế của Minh Đế cùng Tiểu Hỗn Độn Linh Bảo.



Hô... Phổc-



Minh Đế há mồm phun một cái, diễm lãng màu xám đỏ với danh nghĩa ngọn lửa tử vong mạnh nhất thiên địa bổ nhào lên vòng bảo hộ quầng sáng ngũ sắc.



Dương Phàm tức thì cảm thấy một cơn đau bỏng rát truyền đến tò thần hồn.



Xem ra cho dù hắn có được Đại Hỗn Độn Linh Bảo cũng rất khó chiến thắng được sinh linh hỗn độn nhãn hiệu lâu đời Minh Đế này.



- Để cho ta!



Lúc này Thiên Thu Vô Ngân đứng dậy.



- Thiên Thu đạo hữu, mời an tọa. Các vị đều là khách quý, con chó tới cửa cắn người này vẫn để cho chủ nhân ta đuổi đi.



Sắc mặt Dương Phàm chợt nghiêm, ý niệm khẽ động. Trong hai khu vực phụ cận Tinh bảo đột nhiên xuất hiện không gian sụp đổ, hai cỗ khí tức hỗn độn nguyên thủy truyền ra.



- Đó là...



Trong lòng Thiên Đế nhảy dựng nhìn chằm chằm vào hai bóng người trổng rỗng hiện ra.



Trung tâm của hai không gian sụp đổ phân biệt đứng sừng sững một ma nhân dữ tợn, răng nhọn vuốt sắc lưng có hai cánh cùng với một con Thần hầu toàn thân lông màu vàng lợt.



Bất kể là ma nhân hay là Thần hầu, trên người đều nhộn nhạo một tầng khí xám hỗn độn, khí tức bức người.



-Cái gì???!!!



Minh Đế thất sắc, khó có thể tin.



Đây nghiễm nhiên là hai cường giả có được thân thể Tiên Thiên Ma Thần!



Mọi người trong Tinh bảo không khỏi hút sâu một ngụm khí lạnh.



- Đó là Hồ thúc!



Dương Thần ngạc nhiên vui mừng nói.



- Phi nhi!



Đại Viên Vương cả kinh kêu lên.



Toàn bộ Tinh bảo thậm chí thất giới đều lâm vào rung động.



- Dương Phàm lại có hậu thủ như thế, không ngờ chuẩn bị hai cường giả thân thể Tiên Thiên Ma Thần.



Đám người Vân Tiêu Đại Đế tim đập gấp rút không yên, lúc này lại càng đập dữ hơn.



- Trong thất giới này không có khả năng đột nhiên sinh ra hai Tiên Thiên Ma Thần thể, khẳng định là Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết!



Đám đại lão thất giới rất nhanh nghĩ ra tiền căn hậu quả trong này.



- Ha ha. Minh Đế, hôm nay ngươi lưu mạng tại đây đi!



Dương Phàm cười ha ha nói.



Bá bá!



Thạch Thiên Hàn cùng Hồ Phi đều dạt dào hiến ý, hưng phấn run rẩy xông tới Minh Đế.



Hai người này một kẻ là tàn sát máu tanh, một kẻ là chiến đấu cuồng



Lúc này đổi mặt với Minh Đế chí cao vô thượng của thất giới nào còn khách khí gì, xông lên liền đánh.



- Hai tên hậu bổi bằng vào ngoại vật mới vào Hỗn độn thiên giai cũng dám đổi đầu với sinh linh Tiên Thiên chân chính?



Minh Đế không giận mà cười, trên người phát ra thần uy tử vong vô cùng vô tận, tầng hôi mang ngoài thân tăng vọt một tấc, hùng hậu tinh thuần hơn Hồ Phi, Thạch Thiên Hàn không chỉ gấp đôi.



Hây-



Minh Đế thét dài một tiếng, sóng gợn tử vong bổn phía hóa thành bàn tay tử vong khổng lồ che thiên địa đập mạnh về phía hai đại thân thể Tiên Thiên Ma Thần.



Ba ba...



Bổn chưởng giao kích, toàn bộ không gian Thiên giới truyền đến tiếng nổ vang trời, như thiên địa sụp đổ.



Trong khoảnh khắc, giới diện phạm vi ức vạn dặm sụp đổ, ba người lọt vào không gian loạn lưu triển khai đại chiến siêu việt thái cổ.



Dương Phàm thần sắc ngưng trọng vận chuyển lực lượng của Ngũ Hành Nguyên Châu bảo vệ gia cổ khu vực trăm vạn dặm bổn phía Tin h bảo. Dư ba lan tới một khi tiếp cận khu vực này sẽ bị hấp tu hoàn toàn.



Chúng cường giả các nơi trên Tinh bảo đều tái mặt, thần sắc hoảng sợ.



Giờ phút này, giới diện ngoài trăm vạn dặm Luân Hồi Tinh Bảo hoàn toàn vỡ nát, toàn bộ đều là không gian loạn lưu thậm chí nổi thẳng ra giới ngoại.



Cho dù là cường giả cấp bậc Đại Đế cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trên Tinh bảo, không dám vượt qua một bước.



Tuy nhiên chúng Tiên Đế Đại Đế cũng có thể miễn cưỡng nhìn được ba người đại chiến trong không gian loạn lưu.



Hồ Phi cùng Thạch Thiên Hàn đều mới vào Hỗn độn thiên giai, bất kể là mức độ của thần lực hay là vận dụng lực lượng đều xa xa không bằng Minh Đế.



Cho dù hai người hung hãn không sợ chết, thân kinh bách chiến cũng bị đánh cho liên tiếp bại lui.



Đột nhiên vương miện màu vàng lợt trên đầu Minh Đế nở rộ ra thần lực nguyên thủy khổng lồ vô hạn, uy lực của hai bàn tay khổng lồ tăng vọt, "Ầm ầm" một tiếng, đánh bay Hồ Phi cùng Thạch Thiên Hàn ra ngoài mấy ức dặm.



Hai người đồng loạt hộc máu, bị thương tổn nhất định nhưng đổi với thân thể Tiên Thiên Ma Thần cũng không ảnh hưởng nhiều, lại ngang nhiên xông lên.



- Chỉ sợ bọn họ không phải đổi thủ.



Thiên Thu Vô Ngân nhìn phía Dương Phàm.



Thiên Đế cũng thở dài:



- Những sinh linh hỗn độn sinh ra tự nhiên thì thực lực bản thân sẽ mạnh hơn một hcút. Huống chi trong tay Minh Đế còn có Hỗn Độn Thiên Khí.



Dương Phàm gật gật đầu, than thở:



- Quả thật ta đã xem nhẹ thực lực của Minh Đế.



- Nhưng Dương đạo hữu cũng không cần lo lắng. Cho đám người chúng ta tọa trấn, Minh Đế cũng đừng mơ thương tổn Tinh bảo mảy may.



Thiên Đế lại cười nói.



Hắn vừa dứt lời, chúng khách quý thất giới trên Tinh bảo mới thở nhẹ nhõm một hơi.



- Mục tiêu của ta cũng không chỉ muốn tự bảo vệ.



Thần quang trong mắt Dương Phàm dần trở nên lạnh lẽo ác liệt.



- Ngươi thật muốn đem hắn...



Thiên Đế không hiểu đánh rùng mình một cái, chúng cường giả tại trường trong lòng cũng run lên.



Dương Phàm hít sâu một hơi, tâm thần tiến vào Tiên Hồng Không Gian.



- Chuẩn bị xong chưa?



Dương Phàm thản nhiên nói.



- Yên tâm đi. Sinh linh hỗn độn như vậy bản cẩu còn không để vào mắt. ít nhất nắm chắc bảy thành đem đánh chết.



Con chó nhỏ giãn gân cốt một chút, tứ chi cùng thân thể vặn vận, không thèm để ý chút nào.



Tâm thần Dương Phàm trở về Tinh bảo, thản nhiên nói:



- Đều rút về đây!