Tiên Liêu Vi Kính

Chương 14 : Nhập cục 14

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Tấn Hà thuộc vùng sông nước, theo như lời hệ thống giới thiệu với Kỷ Viên, thì không khác với Giang Nam ở thế giới kia là bao.



Dương Ninh cách Tấn Hà thật sự quá xa, cơ thể Kỷ Viên cũng không chịu nổi việc cưỡi kiếm cả ngày, mà  Diệp Quân Trì cũng không vội, Kỷ Viên cũng không lo, thương lượng một chút, tối nay nghỉ ngơi trong khu rừng này, ngày mai sẽ rời khỏi núi Thừa Dương rồi sẽ suy xét xem nên mua ngựa hay là đi thuyền.



Cuối hè, tìm củi để đốt không khó, Diệp Quân Trì tiện tay nhóm lửa, hai tay duỗi ra kê sau đầu, thản nhiên tựa lên thân cây, liếc Kỷ Viên một cái, thần sắc miễn cưỡng: “Đi tìm cái gì ăn đi.”



Kỷ Viên liếc mắt nhìn rừng cây tối đen, chỉ cảm thấy tất cả yêu ma quỷ quái gì cũng đều không hề có ý tốt, đang nhìn về phía bên này, nhất thời rợn hết cả người, bất động thanh sắc tới gần Diệp Quân Trì hơn một chút, rũ mắt nhìn đống lửa, cứ như không nghe thấy gì.



Diệp Quân Trì cười: “Quên mất ngươi sợ quỷ, cứ như tiểu cô nương ấy.” Kỷ Viên duy trì chút quật cường cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi: “… Ta không sợ.”



“Ồ.”  Diệp Quân Trì gật đầu, khép hai mắt lại, hàng lông mi thật dài thản nhiên tạo ra một cái bóng ngay trước mắt, tựa như đang mệt mỏi: “Vậy thì đi đi, đánh một trận, ta hơi đói rồi.”



Kỷ Viên: “…”



Hệ thống nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”



Nguyên chủ không hề sợ quỷ.



Hệ thống đã đủ khoan dung, Kỷ Viên chỉ có thể kiên trì đứng lên, nhặt một thanh củi cháy, do dự muốn rảo bước tiến vào trong rừng, Diệp Quân Trì vốn đang dựa vào thân cây như đang ngủ bỗng nhiên nói: “Cầm Hồi Trì theo.”



Kỷ Viên ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.



Diệp Quân Trì từ từ nhắm hai mắt lại, hô hấp đều đều, môi mỏng khẽ nhếch, không nói gì thêm, chỉ là Hồi Trì vốn đang ôm trong ngực không biết đã chạy tới bên chân hắn bằng cách nào.



Kỷ Viên kinh ngạc: “Ta ta ta ta không nghe nhầm đấy chứ?”



Hệ thống nói: “Ngươi ngươi ngươi ngươi không nghe nhầm đâu.”



Kỷ Viên thụ sủng nhược kinh, im lặng không lên tiếng nhặt Hồi Trì lên, có thanh kiếm có thể trấn áp yêu ma quỷ quái này bên người, hắn cũng không sợ gì nữa, vừa nghĩ xem trong rừng có thể có thứ gì ăn được, vừa nói với hệ thống: “Ta thật sự bị kinh hách!”




Kỷ Viên thật sự vô tội, nói cho cùng là bị hắn làm liên lụy. Diệp Quân Trì đồng ý giúp đỡ, bỏ qua những nhân tố khác, cũng là bởi hắn hiểu rõ vì sao Kỷ Viên lại gặp phải sự xui xẻo này.



Kỷ Viên mắt đẫm lệ ăn được một nửa, trong lúc ăn vẫn luôn cảm thán với hệ thống thịt này thơm ngon thế nào, hắn tiếc nuối không muốn ăn hết ra sao, không ngờ còn chưa ăn xong đã bị Diệp Quân Trì lấy lại, lúc này còn đang ngơ ngác, có chút muốn đánh người.



Thì Diệp Quân Trì đột nhiên thở dài.



Kỷ Viên nhất thời căng thẳng cực kỳ.



Sau đó hắn nhìn thấy sợ ôn nhu khó có được ẩn chứa trong đôi mắt lạnh lẽo kia của Diệp Quân Trì, trong giọng nói tựa như còn có chút đồng cảm: “Ăn không vào thì đừng ăn nữa, ngủ đi.”



Kỷ Viên hơi trợn mắt: “…”



Người anh em này, ngươi hiểu nhầm gì đó rồi thì phải???



Hệ thống nghẹn cười: “Nguyên chủ chịu không nổi mấy thứ thịt mỡ này, ngươi nén bi thương đi.”



Kỷ Viên tâm như tro tàn.



Hắn mang theo chút oán niệm cuối cùng nhìn thịt nướng trong tay Diệp Quân Trì, yên lặng phủi một chút lá khô dính trên thảm cỏ, nghiêng người nằm xuống.



Thật ủy khuất, ủy khuất tới mức nước mắt cũng rơi ra rồi…



Hồ bằng cẩu hữu ở thế giới kia mà nhìn thấy hắn ủy khuất như vậy chắc sẽ cười bò tới chết mất…



Kỷ Viên nước mắt lăn dài, ủy khuất tới mức không ngủ được, lặng lẽ co rúm người lại. Một lúc lâu sau, trên người đột nhiên hơi nặng, hắn ngước mắt lên nhìn, là một cái áo khoác ngoài màu đen, mấy ngày nay đã nhìn nhiều tới quen mắt. Thân hình nam nhân cao lớn hơn hắn nhiều, cái áo khoác này vừa lúc có thể dùng làm chăn.



Hương tùng thản nhiên quanh quẩn nơi chóp mãi, làm cho lòng người dịu lại. Kỷ Viên vẫn còn đang sững sờ, tóc lại được vuốt ve, giọng nói trầm thấp từ tính của Diệp Quân Trì vang lên bên tai: “Ngủ đi, ta gác đêm.”