Tiên Liêu Vi Kính

Chương 15 : Nuông chiều 1

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Muốn đi từ Dương Ninh xuống Tấn Hà, đi đường thủy tiện hơn một chút. Thế giới này khác với tiểu thuyết tu chân mà Kỷ Viên từng đọc, muốn đi đâu là có thể bay một chút là tới, huống hồ…



Nghe nói khắp cả thiên hạ bây giờ đầu người đắt giá nhất một cái là của Diệp Quân Trì, một cái là của hắn.



Bây giờ trên trời dưới đất đều có người tu chân, kết thành đội cũng có mà đơn phương độc mã cũng có, ở trên trời không có thứ gì có thể che khuất tầm mắt, cưỡi kiếm thành ra dễ đụng phải tu sĩ chính đạo hơn.



Kỷ Viên nghiêm túc suy nghĩ xem từ khi nào mình lại biến thành một người “lòng lang dạ sói, ong bướm lẳng lơ, tâm địa độc ác, táng tận thiên lương” như vậy.



Diệp Quân Trì khó có lúc lại nói một câu an ủi hắn, tuy rằng nghe thật không giống như lời dùng để an ủi. Hắn nói: “Ngươi thích ứng một chút, quen rồi sẽ ổn thôi.”



Kỷ Viên tỏ vẻ mình một chút cũng không muốn thích ứng, lại càng không muốn quen với điều này.



Hai người rời xa núi Thừa Dương, tìm tới bến đò, thương lượng giá mua thuyền với người chèo thuyền. Kỷ Viên im lặng nhìn Diệp Quân Trì cò kè mặc cả với một phàm nhân, cảm thấy tình cảnh này có phần thật thê thảm.



Đường đường là Ma quân Ma giới, là nhân vật làm cho người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, không ngờ lại nhặt một cọng cỏ dại không biết từ đâu ra, không chút để ý nhét vào miệng nhai nhai, cò kè với một phàm nhân.



Kỷ Viên nói: “Hệ thống, ta phát hiện ra ta không hiểu Diệp Quân Trì đang nói gì cả.”



Hệ thống nói: “Đừng hoảng hốt.”



Kỷ Viên chớp mắt vài cái, lại nghe thấy hệ thống nói: “Ta nhìn cũng có vẻ không hiểu lắm.”



Kỷ Viên: “…”



Cuối cùng Diệp Quân Trì mồm mép lợi hại hơn, thành công dùng giá thấp mua được thuyền nhỏ, người chèo thuyền khi nhận lấy bạc còn không nhịn được mà nói một câu: “Nhìn cách ăn mặc của ngài, đáng ra cũng phải là một công tử gia nhà giàu, sao mà so với mấy người chúng ta, ra tay lại còn…”



Lão rất nể tình không nói hết câu.



Diệp Quân Trì cười tủm tỉm, một tiếng “thú vị” không nói ra, dư quang khóe mắt đảo đến Kỷ Viên đang đỡ trán quay đầu bên cạnh, sắc mặt hơi nghiêm lại, nói: “Bị người nhà đuổi ra ngoài.”



Nói cứ như thật vậy.




Kỷ Viên ngồi xổm cạnh Diệp Quân Trì xem kịch vui, thấy một màn này, nhỏ giọng hỏi: “Người tu chân?”



Diệp Quân Trì gật đầu.



Kỷ Viên sợ cô nương này nhận ra Diệp Quân Trì, im lặng không lên tiếng, chỉ mong thuyền nhỏ sẽ chỉ lặng lẽ đi ngang qua.



Không ngờ thiếu nữ giải quyết hai người kia xong liền quay về phía hắn: “Bên kia, có biết Kỷ Viên không?”



Tay Kỷ Viên run lên. Sau khi hắn mặc nam trang vào, sự chênh lệch với nữ trang là cực kỳ lớn, hẳn là chỉ có một vài người quen mới có thể nhận ra, cô nương này làm thế nào mà vừa mở miệng ra đã điểm trúng huyệt chết rồi?



Diệp Quân Trì cũng quay đầu lại nhìn.



Thiếu nữ cau mày: “Hỏi ngươi sao ngươi không trả lời? Các ngươi tới từ Dương Ninh? Có từng thấy Kỷ Viên với Diệp Quân Trì không?”



Kỷ Viên còn đang muốn phủ nhận, Diệp Quân Trì lại bình tĩnh cất tiếng: “Có thấy, sao vậy, ngươi cũng muốn giết Kỷ Viên?”



Thiếu nữ trợn trừng đôi mắt to: “Có cái rắm! Cô nãi nãi muốn cứu hắn ra từ trong tay ma đầu kia!”



“…” Gì?



Diệp Quân Trì sửng sốt trong chớp mắt, rồi tỏ vẻ rất biết thời thế: “Ồ? Cứu hắn? Ngươi có liên quan gì tới Kỷ Viên?”



Kỷ Viên cũng đang hỏi hệ thống về vấn đề này.



Thiếu nữ và hệ thống trả lời cùng một lúc.



“Biểu tỷ của hắn.”



“Chị họ của ngươi.”