Tiên Liêu Vi Kính

Chương 29 : Vong đạo 1

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Diệp Quân Trì vẫn còn đang cười, cười tới da đầu Kỷ Viên tê dại. Giọng nói của hắn cũng từ tính ôn nhu: “A Viên?”



Kỷ Viên: “…” Lão đại ta sai rồi.



Diệp Quân Trì chậm rãi thay đổi tư thế nhéo nhéo cái chân nắm trong tay, cảm thấy không còn lạnh nữa mới buông tay ra, một lần nữa xoay người áp Kỷ Viên lại, buồn rầu nói: “Đêm đó ngươi đang tìm kim tàm? Muốn sao không trực tiếp nói cho ta biết? Thật là đáng giận, cũng may là định lực ta không tồi.”



Chỉ là chút nữa nhất định phải hôn cho đủ vốn, lại thu thêm chút lời.



Kỷ Viên bị ánh mắt nóng bỏng không thèm che dấu của hắn nhìn chằm chằm tới đỏ cả tai, không thoải mái dời ánh mắt sang chỗ khác, quả là khóc không ra nước mắt, hận không thể băm cái tay không chịu khống chế thích sờ loạn đêm đó ra.



Vốn không kiêng nể chút nào là bởi biết Diệp Quân Trì say rồi, OOC thế nào cũng tùy hắn, hơn nữa gần đây hệ thống càng lúc càng dễ tính, mấy chi tiết nho nhỏ đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho, nhưng… dưới tình huống Diệp Quân Trì vẫn còn tỉnh táo, sẽ không còn là vấn đề OOC nhỏ nữa rồi.



Kỷ Viên càng nghĩ càng hoảng hồn, bức bản thân không được nghĩ nhiều về chuyện mình đã làm đêm hôm đó nữa, kinh hồn táng đảm hỏi hệ thống: “Ta sẽ bị đập nát ư?”



Hệ thống trầm mặc một chút: “… Không đâu. Chuyện này cũng là do ta làm sai, quên không tra xét xem Diệp Quân Trì tỉnh hay say, cũng không cảnh cáo nhắc nhở ngươi, bỏ qua đi.”



Dừng lại một chút, hệ thống lạnh giọng: “Chỉ một lần này thôi.”



Kỷ Viên trong nháy mắt cảm thấy hệ thống chính là phi sinh vật đáng yêu nhất trên thế giới. Hắn vội vàng đồng ý không ngừng, lúc quay đầu lại, lại không thể không đối mặt với quẫn cảnh trước mắt.



Toàn thân Diệp Quân Trì gần như dán trên người hắn, đầu gối không biết là vô tình hay cố ý mà chen vào giữa hai chân hắn, một tay dán lên eo hắn vuốt ve, một tay nhéo mặt hắn nghịch ngợm. Hương tùng thanh đạm làm cho khứu giác được thỏa mãn, ngập trong khoang mũi, hơi thở xen lẫn nhau, mái tóc dài của hắn xõa xuống cũng quấn quanh, ngực sát rạt, nhịp đập trái tim của hai cơ thể đều nhanh hơn, tựa như linh hồn đang rì rầm hỏi thăm nhau.



Kỷ Viên có chút hoảng hốt.



Đã nói mà, sao Diệp Quân Trì có thể vô hại nằm yên cho người khác sờ mó được, hóa ra là giả say… vậy sau khi hắn giải quyết xong tán tu kia rồi ôm hắn vừa hôn vừa gặm kia, không phải là uống say mà là phát điên?



Kỷ Viên nghĩ nghĩ, lập tức khẳng định suy đoán này, chớp chớp mắt, đối diện với con ngươi sâu thẳm đối diện trong giây lát, nhìn thấy sắc thái bên trong càng lúc càng nguy hiểm, vội vã muốn giãy giụa xuống giường, Diệp Quân Trì lại đột nhiên cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Nhắm mắt lại.”



Kỷ Viên theo phản xạ nhắm mắt lại.



Ngay sau đó hai mắt đã nhắm chặt lập tức được hôn lên, bên tai vang lên tiếng nỉ non nhẹ nhàng: “Lông mi ngươi thật dài…”



Không thể tiếp tục di chuyển xuống dưới được!



Kỷ Viên bỗng cảm thấy nửa người đều đã tê rần, hàng mi dài run lên, hít nhẹ vào một hơi, bỗng nhiên dùng lực, dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, một quyền húc vào cái bụng không hề phòng bị của Diệp Quân Trì.



Cơ thể Ma tộc luôn cứng rắn như một thần binh lợi khí, không dễ bị thương giống Nhân tộc, đặc biệt là Ma tộc cấp bậc như Diệp Quân Trì, pháp bảo bình thường không thể nào làm tổn thương. Kỷ Viên dùng hết lực toàn thân đánh một quyền ra, theo lý thuyết Diệp Quân Trì hẳn phải là không đau không ngứa, thậm chí còn có thể tiếp tục thanh nhàn mà quấy rối.
Diệp Quân Trì cười lạnh một tiếng.



Kỷ Viên im lặng ôm chặt Hồi Trì.



Địa vị Diệp Quân Trì cao, tính tình cũng vốn rất cao ngạo, bị Kỷ Viên không chút lưu tình nói lời ghét bỏ, sắc mặt hắn lạnh lùng nhìn Kỷ Viên trong chốc lát, thấp giọng nói: “Như ngươi mong muốn.”, rồi xoay người đi mất.



Trên đường người đến người đi, chẳng mấy chốc bóng dáng hắn đã mất hút trong đám đông, Kỷ Viên quay đầu nhìn theo trong chốc lát, rồi chậm rì đi tới chỗ võ đài.



Hệ thống nói: “Ngươi thật quá đáng.”



Kỷ Viên đang định nói chuyện, hệ thống lại dùng âm thanh máy móc lạnh như băng lại rất có nhịp điệu, tình cảm nói: “Ngươi vô tình, ngươi lãnh khốc, ngươi ngang ngược vô lý.”



Kỷ Viên: “…”



Hệ thống lại dùng giọng nói bình thường: “Có lẽ Diệp Quân Trì ngay cả ý muốn bóp chết ngươi cũng đều đã nổi lên.”



Kỷ Viên cười hì hì: “Ta không phải là đã bóp chết trước rồi hay sao? Nhân lúc bây giờ hắn vẫn còn chưa thật sự cho rằng bản thân thích ta, ta phải bóp chết ý niệm này, ta nói ta thích phụ nữ, hắn có lẽ sẽ không làm như vậy nữa.”



“Ngươi nghĩ hắn là người tốt đấy hả? Chọc cho hắn nóng nảy tới độ muốn cưỡng chế nhốt ngươi lại cầm tù, ngươi chỉ còn có nước ngồi đó mà khóc.”



Kỷ Viên vẫn không thèm bận tâm.



Đại hội tiên kiếm đã hoàn thành xong đợt sàng lọc vào ngày hôm qua, tu sĩ đủ tư cách tham gia Đại hội chính thức vào khoảng mấy trăm người, đại bộ phận chính là tán tu, bộ phận nhỏ còn lại là các tu sĩ trẻ tuổi từ các gia tộc và môn phái lớn nhỏ.



Không như vòng trước, vòng này là rút thăm quyết định đối thủ, vẫn là thắng mười hiệp sẽ có thể vào vòng tiếp theo, nhưng người thua vẫn có thể tiếp tục thay phiên nhau đấu, hoặc là khiêu chiến người thắng, nhận được tư cách vào vòng đấu tiếp theo. Từ giờ trở đi, tán tu rất có khả năng sẽ đụng phải những tu sĩ có thế lực lớn sau lưng, gần như tất cả đều có chút khẩn trương.



Tán tu cho dù có pháp bảo hay là tâm pháp tu luyện tốt, đều không có ai chỉ dạy, thực rất dễ bại.



Trí nhớ của Kỷ Viên không tồi, người lại linh hoạt, quan sát mấy trận tỷ thí, kết hợp với một chút tán thủ mình từng học, điều khiển Hồi Trì cũng ra hình ra dạng, ít nhất sẽ không dễ bị phát hiện ra rằng kiếm điều khiển người chứ không phải là người điều khiển kiếm.



Nhẹ nhàng thắng xong mấy trận đấu, Kỷ Viên lại gặp phải phiền toái đầu tiên.



Nhìn Kỷ Thâm đối diện muốn rút kiếm ra trận, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, Kỷ Viên trầm mặt: “Hệ thống, ngươi nói xem ta nên thua hay thắng đây?”



Hệ thống vẫn còn đang hờn dỗi, giọng điệu lạnh nhạt: “Tùy ngươi thôi, Diệp Thượng Nguyên.”