Tiên Liêu Vi Kính
Chương 30 : Vong đạo 2
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Thiếu niên thuần khiết Kỷ Viên vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu hệ thống dùng ngữ khí gọi cái tên giả này là có ý gì, lắc đầu dứt khoát không thèm để ý tới nữa, một lần nữa nhìn về phía Kỷ Thâm.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều với hai anh em Kỷ gia nhưng chỉ bằng khuôn mặt giống người trong ký ức tới sáu bảy phần này, hắn hoàn toàn không hạ thủ nổi.
Hắn vẫn luôn không dám hồi tưởng lại giọng nói và dáng điệu của người em trai kia, nhìn thấy Kỷ Sâm luôn cảm thấy hoảng sợ, cũng cực kì không thoải mái khi nhìn thấy Kỷ Thâm với khuôn mặt có vài phần tương tự.
Huống chi hai anh em Kỷ Sâm Kỷ Thâm này đối xử với hắn cực kỳ tốt, tình cảm giữa hai anh em cũng cực kì sâu đậm, hắn nhìn liền sinh ra một cảm giác muốn bảo vệ cho họ…
Suy nghĩ một lát, Kỷ Viên chọt hệ thống: “Kiếm phải làm sao bây giờ?”
Hệ thống hỏi lại: “Ngươi là kiếm đấy à?”
Kỷ Viên: “…” Sao cứ cảm thấy mình đang bị mắng.
Hắn buồn bực, giơ Hồi Trì lên, cũng mặc kệ kiếm này có phải là kiếm linh có thể nghe hiểu tiếng người hay không, nhỏ giọng nói: “Đừng làm đứa nhỏ đối diện kia bị thương, thua trận này, một lát nữa lại tung hoành trận sau.”
Hồi Trì rung lên ong ong, thiếu chút nữa trượt khỏi tay, giống như một đứa trẻ không vui.
Kỷ Viên vội trấn an: “Không phải là ngươi muốn đánh nhau sao, thua trận này rồi còn có thể đấu thêm nhiều trận nữa, không phải là một chuyện tốt sao?”
Trầm mặc một lát, Hồi Trì có vẻ đã đồng ý với hắn, vui vẻ quơ quơ thân kiếm.
Người bên ngoài nhìn vào, Kỷ Viên mặt không biểu cảm, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm kiếm trong tay, tựa như đang suy nghĩ vấn đề rất huyền ảo.
Kỷ Thâm đợi một lúc vẫn không thấy Kỷ Viên có động tác gì, nhíu mày, cao giọng nói: “Dong dong dài dài làm cái gì vậy? Lại phát ngốc nữa ta đánh lén ngươi đó.”
… Đúng là một đứa trẻ thành thật, đánh lén người ta còn phải báo trước nữa.
Kỷ Viên dở khóc dở cười, đang định rút kiếm xông lên, bỗng cảm nhận được một ánh mắt cực kì nóng bỏng đang quan sát mình, hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn qua người Kỷ Thâm, nhìn thấy Kỷ Sâm và Kỷ Sơn đang dứng dưới võ đài.
Đang nhìn chằm chằm hắn chính là Kỷ Sơn.
Cặp mắt kia tỏa ra sự cuồng nhiệt và cố chấp, Kỷ Viên bị hắn nhìn tới giật giật con mắt, trong lòng bị bao phủ một tầng âm u bất an.
Dáng vẻ bây giờ của hắn, Kỷ Sơn hẳn là không nhận ra mới đúng… nhiều lắm là khuôn mặt có hơi giống mà thôi.
Kỷ Viên tự an ủi mình vài tiếng, không nghĩ nhiều nữa, coi nhẹ ánh mắt của Kỷ Sơn, vỗ vỗ Hồi Trì, linh hoạt bay người lên, kiếm thứ nhất đánh lên vai Kỷ Thâm. Kỷ Thâm lập lòe ánh mắt, xoay người tránh được một kiếm này, trong nháy mắt khi hai người lướt qua nhau, hắn chuyển tay lấy một lá bùa dán lên lưng Kỷ Viên.
Trong lòng dù đã có chút suy đoán nhưng Kỷ Viên vẫn không hề nói ra khỏi miệng, hỏi nàng tên tuổi và một chút đặc điểm của con trai nàng, gật đầu ý bảo đã nhớ kĩ, rồi bưng rượu và mâm thức ăn lên lầu.
Khi đi ngang qua phòng của Diệp Quân Trì, Kỷ Viên có chút do dự: “Hệ thống, bây giờ ta vào tìm Diệp Quân Trì, có ổn không nhỉ?”
Hệ thống rầm rì: “Ngươi dù không đi vào thì cũng phải tìm cách nói cho hắn biết chuyện của chưởng quầy kia đi, còn phải nhắc hắn chú ý tới Kỷ Sơn, công tư phải phân minh.”
Kỷ Viên cũng nghĩ vậy, không còn tay mở cửa, định mở miệng gọi tên Diệp Quân Trì,
lại sợ tai vách mạch rừng, không biết nên gọi thế nào mới ổn, rối rắm một hồi, đang định nhụt chí về phòng mình trước, cửa phòng lại mở ra.
Diệp Quân Trì toàn thân áo đen, rũ mắt, dựa bên cửa, hai chân thon dài vắt chéo, giọng nói hờ hững: “Có chuyện?”
Kỷ Viên đã lâu không phải nhìn dáng vẻ đối xử với mình của hắn như vậy, nhất thời cảm thấy có chút chua xót, nghĩ lại phát hiện ra đây chính là điều mà mình muốn, lại bình tĩnh trở lại, mặc kệ chút khó chịu trong lòng, gật đầu, chần chờ một lát rồi nói: “Có thể vào trong phòng rồi nói không?”
Diệp Quân Trì không đáp lại, xoay người quay về phòng, Kỷ Viên vội theo sau, đặt mâm bánh trung thu và rượu lên bàn, cúi đầu sắp xếp lại suy nghĩ, chợt thấy có một ánh mắt sáng quắc đang dính lên người mình, ngẩng đầu nhìn qua, lại chỉ thấy Diệp Quân Trì vẻ mặt hờ hững nghiêng đầu ngắm trăng sáng ngoài cửa sổ.
Không biết vì sao lại không muốn nói chuyện Kỷ Sơn cho Diệp Quân Trì biết, Kỷ Viên suy tư một chút, cảm thấy cũng không có gì ghê gớm, dứt khoát tóm gọn chuyện này lại, kể lại vắn tắt chuyện của nữ chưởng quầy.
Diệp Quân Trì có vẻ như đang nhớ lại một chuyện gì đó, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt toát ra hàn ý: “Quả nhiên là như thế…”
Kỷ Viên nhìn bộ dáng muốn giết người của hắn, lập tức bị làm cho sợ, muốn về phòng, lại bị hắn gọi lại: “Vết thương trên người ngươi từ đâu mà ra?”
Kỷ Viên sửng sốt mất một lúc rồi mới nhớ tới vết thương từ lá bùa của Kỷ Thâm dán lên mình ban ngày, lắc đầu: “Chỉ là chút vết thương nhỏ…”
Diệp Quân Trì trầm mặc một lúc, lại nhàn nhạt hỏi: “Vậy vết bầm trên cổ tay ngươi lại là chuyện gì? A Viên, cho dù ngươi có bị thương cũng không muốn ta đi cùng với ngươi ư?”
Ngữ khí hắn rõ ràng là bình đạm, Kỷ Viên nghe vào lại thấy khó chịu trong lòng, mấp máy môi, rồi lại không nói được gì.
Chậm chạp không nghe được câu trả lời, Diệp Quân Trì thở ra một hơi thật dài, thu hồi thần sắc hờ hững kia lại, có chút bất đắc dĩ xoa xoa thái dương: “Hôm nay là Trung thu, ngươi cũng đã mang rượu tới đây rồi, có ghét ta thế nào, cũng sẽ không từ chối uống với ta một chén chứ?”
Ánh mắt Kỷ Viên trầm xuống, thu nửa bước chân đang bước dở lại, ngồi về phía đối diện Diệp Quân Trì, thấp giọng nói: “Ta không hề ghét ngươi.”
Hai mắt Diệp Quân Trì sáng ngời.
Kỷ Viên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, hơi nghiêng đầu, giọng nói nhàn nhạt: “Nhưng ta cũng không thích ngươi.”