Tiên Liêu Vi Kính

Chương 37 : Vong đạo 9

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


“Diệp Thượng Nguyên?”



Vân Thừa từ trên cao nhìn xuống Kỷ Viên, trong tay vẫn còn đang cầm trường kiếm, trên mặt mang theo vẻ chần chờ, hiển nhiên không hiểu nổi vì sao người như Diệp mỗ nằm trong top mười đại hội tiên kiếm lại bị một thụ yêu hèn yếu cuốn lấy.



Kỷ Viên mặt không đổi sắc phủi rễ cây trên người xuống, thuận tiện giải cứu Hồi Trì thoát ra khỏi lũ rễ cây đã mất đi yêu lực, thầm nói xin lỗi trong lòng.



Ôm chặt Hồi Trì, trong lòng Kỷ Viên cảm thấy kiên định hơn nhiều, nhíu mày ngẩng đầu đối diện với Vân Thừa một lát rồi rũ mắt: “Nhất thời mất cảnh giác.”



Vân Thừa một chút ấn tượng với hắn cũng không có, người này rõ ràng không lâu trước đây còn đẩy hắn lên võ đài của đại hội tiên kiếm, nói nói cười cười luôn tỏ ra đã biết thân phận thật của hắn, luôn mang theo ý uy hiếp, mà giờ đây chưa được bao lâu, đã thay đổi thành người khác.



Vân Thừa cũng không quá hoài nghi, hắn cười, giơ tay ra trước mặt Kỷ Viên: “Diệp đạo hữu, trong mật địa hung hiểm, không bằng chúng ta đi cùng nhau đi?”



Kỷ Viên mặt không biểu cảm: “Không cần.”



Bị cự tuyệt thẳng thừng, Vân Thừa thật ra cũng không để ý lắm. Vốn dĩ chỉ thuận miệng mời một câu, dù sao ở nơi này, không đáng tin nhất chính là người, huống chi còn là người xa lạ.



Hắn gật đầu đang định đi, đầu bỗng nhiên đau đớn.



Đầu như bị cưỡng chế rót thứ gì đó vào, đau đớn vô cùng, Vân Thừa co giật, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.



Kỷ Viên nhanh chóng bò dậy, cảnh giác nhìn Vân Thừa chằm chằm, vừa nhìn thấy khuôn mặt khi cười rộ lên của Vân Thừa, trong nháy mắt hình như đã thay đổi thành một người khác, ánh mắt nhìn hắn chằm chằm tựa như ẩn giấu châm độc sắc bén, lúc nào cũng có thể phóng tới đây.



“Tiểu huynh đệ không muốn đồng hành với ta, chính là đang giận lần trước ta vô lễ sao?”



Quả nhiên!



Kỷ Viên ngưng trọng nói: “Hệ thống, Vân Thừa có phải là…”



Hệ thống im lặng nghe cao kiến của Kỷ Viên.



Kỷ Viên nói tiếp: “bị tâm thần phân liệt?”



Hệ thống: “Bảo bối nhi, chúng ta đang ở thế giới tu tiên.”



“Hắn ta cứ một chốc lại biến đổi thành một người khác…”



Hệ thống không nhịn nổi nữa: “Sao ngươi không nghĩ tới trường hợp hắn là bị người ta khống chế?!”



Kỷ Viên cười không phát ra tiếng: “Cuối cùng cũng cậy miệng ngươi ra được chút thông tin.”



Hệ thống: “…” Tên nhãi ranh.



Tên nhãi ranh cố gắng nuốt nụ cười xuống, lạnh lùng nhìn Vân Thừa.




Thảo nào Vân Thừa cũng không động vào cá kia, thật đúng là con mẹ nó chứ.



Kỷ Viên khó chịu một hồi, kéo áo khoác của Vân Thừa ra ném xuống hồ nước, cầm lấy Hồi Trì đi tìm đường, hít sâu một hơi bước đi.



Rừng cây ban đêm hoàn toàn yên ắng, thi thoảng có tiếng động vang lên, cứ như có thứ gì đó đang thở ngay bên tai, Kỷ Viên dựng tóc gáy, ôm Hồi Trì thật chặt, chân có hơi run run, tưởng tượng tới nụ cười và giọng cười quái dị kia của Vân Thừa, cuối cùng vẫn cố gắng rảo bước thật nhanh.



Không biết đã bao lâu trôi qua, Kỷ Viên cảm thấy sau lưng rờn rợn, tựa như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, hắn gần như là rụt đầu lại theo phản xạ, liền nghe thấy một tiếng thú rống quái dị vang lên từ trên đầu.



Kỷ Viên nuốt nước miếng, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhịn không được mà mắng ra tiếng “Ngọa tào”.



Trên đầu không ngờ lại là một con nhện to.



Đen sì như mực, bốn con mắt xanh lè, chân mang đầy gai sắc nhọn. Nếu mấy cái gai này đâm vào người, chắc chắn là lạnh thấu tim.



Kỷ Viên không chút do dự mà cất bước chạy đi, chưa chạy được vài bước, đã bị thứ gì đó túm lấy ngay lập tức, ngã nhào xuống đất.



Hệ thống nói: “Bảo bối nhi, nhện biết nhả tơ đó.”



Kỷ Viên: “Câm ngay!”



Kỷ Viên mặt không cảm xúc quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi bị tơ nhện cuốn lấy, chầm chậm kéo trở về.



Con nhện kia không ngờ lại có một khuôn mặt người, lúc này nó đang mỉm cười, nhìn Kỷ Viên chằm chằm phát ra tiếng rít khe khẽ.



Kỷ Viên nhìn nó, tuyệt vọng nhắm mắt lại, bốn phía dù sao cũng chẳng có ai, hắn dứt khoát nhỏ giọng nói thầm ra miệng: “Có thể có thứ gì đó đẹp đẹp tới ăn ta được không? Thứ này cũng xấu quá rồi…”



Hệ thống không nói nửa lời.



Nhện có vẻ như hiểu lời Kỷ Viên nói, chân nó vừa động đậy, đột nhiên đâm tới chỗ đầu Kỷ Viên.



Hệ thống bỗng mở miệng: “Bảo bối nhi, mau mở mắt ra!”



Kỷ Viên sửng sốt, lập tức mở mắt ra, nhìn thấy cái chân khủng bố của con nhện đang vươn tới chỗ mình.



Kỷ Viên giận dữ: “Hệ thống ngươi con mẹ nó…”



Lời còn chưa nói xong, trước mắt có ánh sáng trắng chợt lóe lên, Kỷ Viên sửng sốt, tơ nhện trên người cũng bị ánh sáng trắng kia cắt đứt, cơ thể không có điểm tựa, lập tức rơi xuống, sau đó ngay lập tức được kéo vào một vòng ôm ấm áp.



Tai bị người cắn nhè nhẹ, giọng nói quen thuộc mang theo ý đùa giỡn:



“Ta lớn lên khá là đẹp, có thể ăn ngươi được không?”