Tiên Liêu Vi Kính

Chương 38 : Vong đạo 10

Ngày đăng: 13:13 19/04/20


Vành tai mẫn cảm đột nhiên bị cắn, Kỷ Viên cảm thấy eo như nhũn ra, thiếu chút nữa đã mềm oặt ngã vào lòng người sau lưng, người kia vội vàng trở tay đỡ được, đưa tay ra ôm eo hắn.



Tim nhảy lên cực nhanh, hơi thở hắn hỗn loạn, ngơ ngác ngẩng đầu vừa nhìn lên, đã thấy con nhện to vừa rồi còn giương nanh múa vuốt đã tê liệt ngã xuống đất, tám chân rơi rụng xung quanh người. Đầy đất đều là chất lỏng nhơn nhớt màu xanh, con nhện to có vẻ trước đó không lâu đã ăn no nê, sau khi toàn thân bị vỡ ra, trong người còn đang chảy ra những vật thể không ai biết tên…



Hệ thống tranh công: “Nhìn thấy không nhìn thấy không! Người đàn ông của ngươi đúng là siêu đẹp zai luôn!”



Kỷ Viên lãnh đạm nói: “Ta nhìn thấy ông nội ngươi.”



“… Ta không có ông nội.” Hệ thống nhỏ giọng.



Lại nhìn thoáng qua cái bãi trên mặt đất kia, dạ dày Kỷ Viên tựa như sóng biển cuộn mùa bão, khó chịu nhíu mày, sau đó mắt đã bị một bàn tay lớn che lại, thuận thế đẩy đầu hắn vào lồng ngực mình.



“Đừng nhìn, thật kinh tởm.”



Kỷ Viên giật giật khóe miệng: “… Đã vậy rồi ngươi còn phải xuống tay nặng thế làm gì.”



“Ta lo cho ngươi.” Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên bên tai, làm người ta không tự chủ được mà cảm thấy an tâm, “Có sợ không?”



Kỷ Viên trợn mắt nói dối: “Không sợ.” Chần chờ một chút, hắn kéo tay Diệp Quân Trì ra, xoay đầu lại nhìn Diệp Quân Trì.



Diệp Quân Trì cao hơn hắn rất nhiều, hắn phải ngửa đầu lên nhìn, ánh mắt lia từ cái cằm tinh xảo lên đôi con ngươi sâu thẳm.



Hai người đối diện một lát, Kỷ Viên nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có bị thương không?”



“Lời này nên để ta hỏi ngươi mới đúng.” Diệp Quân Trì cười cười, nhìn ánh mắt của Kỷ Viên khi ngẩng lên nhìn mình, nhịn không được cúi đầu cắn cắn môi hắn, như làm nũng mà nói, “Ta muốn hôn ngươi, đừng quyến rũ ta.”



Kỷ Viên mặt không cảm xúc: “…” Hôn đã hôn rồi còn đổ lỗi gì nữa, Diệp Quân Trì ngươi giỏi lắm.



“Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? À… ta sao có thể bị thương được chứ.” Diệp Quân Trì thân mật nhéo nhéo mặt Kỷ Viên, ý cười trong mắt sáng lấp lánh, “Không sao chứ? Ta bị truyền tống vào sâu trong mật địa, thuận tiện hái luôn linh dược kia, phí chút công phu, vừa rồi mới tìm được đường qua đây.”



Nói xong, hắn thở dài, cúi đầu chôn bên gáy Kỷ Viên cọ cọ: “Ta thực sự đã giật cả mình, may mà ngươi không sao cả…”



Kỷ Viên bị cọ tới ngứa ngáy, giơ tay đẩy đầu hắn ra: “Cỏ vô vị, ngươi tìm được rồi sao?”




Kỷ Viên cực thất vọng: “Khi nào ta mới có thể uy phong được như lão đại đây chứ.”



Hệ thống an ủi: “Bây giờ ngươi đã uy phong lắm rồi, đấy ngươi xem, vừa rồi còn dọa hai con sói tinh chạy đi mất.”



Kỷ Viên vẫn rất buồn bã: “Ý ta là dựa vào chính bản thân cơ.”



“Ồ, là vậy sao.” Hệ thống trầm mặc một chút, bình tĩnh chỉ ra một con đường rộng rãi bằng phẳng, “Làm với lão đại đi, Lạc Tu Ý đã từng nói, giao hợp chính là cách tốt nhất để truyền tu vi cho ngươi.”



“… Thế thì thôi đi.”



Kỷ Viên khổ sở đi trước, Diệp Quân Trì chẳng hiểu vì sao vừa rồi Kỷ Viên vẫn còn đang rất vui vẻ bây giờ lại trở nên ủ rũ tới vậy, bước lên ôm lấy cái eo gầy của hắn, thì thầm một câu “Tới dỗ một chút vậy”, cười hỏi: “Bảo bối, sao vậy?”



Mới đầu là bị hệ thống gọi là bảo bối, sau lại bị Diệp Quân Trì gọi là bảo bối, Kỷ Viên cảm thấy hình như mình với hai chữ này thật sự là có thù sâu tựa biển, lạnh lùng nói: “Đừng có gọi ta là bảo bối.”



“Bảo bảo?”



“… Ngươi có thể gọi tên ta một lần được không.”



“Nghe xa cách lắm.” Diệp Quân Trì được một tấc lại muốn tiến một thước kéo người vào lòng, thoải mái nheo mắt lại, rất muốn cứ vậy mà ngậm Kỷ Viên về ma cung nuôi.



Kỷ Viên nghiêng đầu nhìn Diệp Quân Trì đang trưng ra vẻ mặt sung sướng, một câu “Chúng ta vốn đâu có thân” cuối cùng cũng không ra khỏi miệng nổi.



Khó có khi lại không bị ngôn từ sắc nhọn của Kỷ Viên làm cho thương tâm, Diệp Quân Trì thực sự là tâm hoa nộ phóng, cúi đầu hôn một cái lên mặt Kỷ Viên, trong mắt chỉ toàn là nhu ý: “Ma cung của ta bây giờ chỉ thiếu mỗi một mình ngươi, ngươi là quý giá nhất, đương nhiên là bảo bối của ta rồi.”



Kỷ Viên cúi đầu, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng: “… Hệ thống, nhanh giúp ta mau lên, ta sắp không khống chế nổi nữa rồi!”



Hệ thống lạnh lùng đáp: “Thật tốt quá, cứ tiếp tục mất khống chế đi nhé.”



Kỷ Viên tức tới nghiến răng, vừa mới sắp xếp được từ ngữ chuẩn bị lên án mạnh mẽ cái hệ thống làm việc chẳng đàng hoàng tí nào này một phen, giọng nói của hệ thống lúc này lại trở nên nghiêm khắc.



“Kỷ Thâm xảy ra chuyện rồi! Mau lên!”