Tiên Liêu Vi Kính
Chương 4 : Nhập cục 4
Ngày đăng: 13:13 19/04/20
Vẻ mặt Kỷ Viên vô cảm nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần, ngẩn ngơ.
Nếu không phải hệ thống quy định vẻ mặt nhất định phải là không có biểu cảm gì, vậy hẳn mặt hắn bây giờ chính là vẻ mặt của sống không còn gì luyến tiếc.
Hệ thống an ủi hắn: “Dù sau nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi, không phải chỉ là thành thân thôi sao, ai sợ ai chứ.”
Kỷ Viên tiếp tục ngẩn ra: “Ngươi chắc chắn Diệp Quân Trì nhìn thấy hai quả lựu trước ngực ta với thằng em trai ở phía dưới sẽ không trực tiếp bóp chết ta rồi sau đó đi bóp chết cả nhà nguyên chủ?”
Hệ thống: “…” Không chắc chắn.
Kỷ Viên: “…” Câm miệng.
Kỷ Viên đập bộp một cái lên giường, phẫn nộ bật dậy: “Đều tại ngươi! Cái loại nhiệm vụ phá đám gì vậy! Trốn cái gì mà trốn! Bây giờ ta ngay cả phòng cũng không ra được, bên ngoài tất cả đều là người của Diệp Quân Trì, chỉ chờ ngày mai đưa ta xuống địa ngục!”
Hệ thống sửa lời hắn: “Là đưa vào động phòng.”
Kỷ Viên nói: “Có điểm khác biệt chắc?”
Hệ thống nghĩ nghĩ, trầm mặc.
Lần chạy trốn ra sau núi này có vẻ đã kích thích Diệp Quân Trì, người này không hề áp dụng chiêu bài ôn nhu nữa, trực tiếp nhốt Kỷ Viên trong phòng chuẩn bị thành thân.
Kỷ Viên vừa nghĩ đến chuyện động phòng liền run rẩy, cảm giác mệnh mình chẳng còn được bao lâu.
Cố tình khung nhiệm vụ lại không hề đổi mới, hắn không biết phải làm gì để đối phó, trốn cũng không thoát.
Chỉ có thể ngồi chờ chết.
Kỷ Viên càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, nằm ngay đơ trên giường một ngày một đêm, vẫn là vào ngày hôm sau, lúc sắc trời tờ mờ đã đứng lên, tự giác thay bộ hỉ phục đã được đưa vào từ sớm.
Mặc hỉ phục, chúc mừng trong Ma cung một chút, Diệp Quân Trì vẫn là suy xét tới phong tục của Nhân giới mà làm, bằng không Kỷ Viên hẳn là bị Diệp Quân Trì trực tiếp lột sạch ném lên giường mình từ lâu rồi. Những chi tiết rườm rà của đại hôn Nhân giới cũng bị cắt bớt đi, Kỷ Viên mặc xong xuôi, liền bị người đưa tới phòng Diệp Quân Trì ngồi.
Ngay cả bái đường cũng đã bị lược bớt, đành chờ Diệp Quân Trì uống rượu với thủ hạ trở về.
Kỷ Viên buồn bực chọt hệ thống: “Làm sao đây?”
Hệ thống cũng rất bất đắc dĩ: “Hay là… ngươi bẻ cong hắn?”
Kỷ Viên: “…”
Một người một hệ thống trầm mặt một lát, khung nhiệm vụ đột nhiên đổi mới, Kỷ Viên nhìn lướt qua.
Cắt ngón tay, nhỏ máu vào rượu hợp cẩn (0/1).
Kỷ Viên đi một vòng trong phòng, ném vỡ bắt dùng mảnh vỡ cắt ngón tay, nhỏ máu vào trong bầu rượu đặt trên bàn, vừa nhỏ xong, nhiệm vụ lại đổi mới: Để Diệp Quân Trì uống rượu hợp cẩn (0/1).
Phát hiện người dưới thân thất thần, Diệp Quân Trì nhíu đôi mày anh khí, hơi thối lui một chút, hô hấp có chút dồn dập của đối phương liền giao hòa triền miên với hắn, khuôn mặt thanh lệ gần trong gang tấc không còn vẻ mặt lãnh đạm của ngày thường nữa, không biết vì nguyên nhân gì mà trở nên xấu hổ, ửng hồng, ngay cả đôi con ngươi đạm mạc cũng bị phủ hơi nước, làm cho đôi mắt băng lãnh kia trở nên mờ mịt, tăng thêm vài phần nhu ý.
Sắc mặt Diệp Quân Trì vẫn bình tĩnh như trước, tựa như đang ngồi bên án thư, ngữ khí bình tĩnh: “Ngươi cứng rồi.”
Kỷ Viên: “…”
Bị khiêu khích như vậy, là đàn ông ai cũng sẽ có phản ứng.
Hắn nhìn thấy đôi mắt của Diệp Quân Trì vẫn lạnh lẽo thâm trầm như hồ nước lạnh, không có chút dục vọng nào, tựa như biết hắn xấu hổ nên mới trêu trọc hắn, nhẹ nhàng thở ra trong lòng, đang muốn khuyên Diệp Quân Trì đừng lại làm cho cả hai bị tổn thương, Diệp Quân Trì lại đột nhiên vô thanh vô tức ngã xuống người hắn.
Hệ thống đang xem say sưa cảm thấy thất vọng vô cùng: “Nhanh vậy đã có hiệu quả rồi, đáng tiếc, chậc chậc chậc.”
Kỷ Viên bị đè tới thiếu chút nữa đã bẹp dí, nhanh chóng đẩy người Diệp Quân Trì ngồi dậy, tìm y phục trong tủ quần áo nơi góc phòng, vừa nghe hệ thống giải thích, vừa mặc vào, cảm nhận được ánh mắt sáng quắc sau lưng mình, trong lòng vui vẻ: “… Thế nên đó chính là nhờ máu của ta? Hắn hẳn là không thể động đậy được một lúc nhỉ?”
“Yên tâm, trong vòng nửa ngày, muốn hiếp muốn giết tùy ngươi khoái hoạt.”
Kỷ Viên cười hì hì, lúc quay người lại đã chỉnh lại xong xuôi vẻ mặt, vẫn duy trì vẻ mặt không biểu cảm, nhìn vào hai mắt Diệp Quân Trì không thể động đậy.
Kỷ Viên lạnh nhạt nói: “Ngạc nhiên chứ?” Ahihihi đại lão chắc chắn là không hiểu mình đã lật thuyền trong mương bằng cách nào.
Diệp Quân Trì nhìn chằm chằm hắn một lúc, băng lãnh trong mắt đột nhiên tiêu tán, trả lời một nẻo: “Eo thật mềm, thật dẻo.”
Kỷ Viên: “…” Thật muốn đánh người phải làm sao đây.
Diệp Quân Trì khó khăn thè lưỡi liếm liếm môi, ý cười nhạo trong đáy mắt đen láy tựa như hai cái móc: “Miệng thật thơm.”
Kỷ Viên: “Hệ thống! Tên lưu manh này đùa giỡn ta!”
Hệ thống thật bình tĩnh: “Bây giờ hắn không động đậy được, chỉ có thể đùa giỡn bằng lời, ngươi có thể phản công, đùa giỡn trên cơ thể hắn.”
Kỷ Viên nói: “Sao ta lại cảm thấy ngươi thật sự rất muốn chuyện vừa rồi xảy ra thật nhỉ?”
Hệ thống vội ho một tiếng, chuyển đề tài: “Nhiệm vụ đổi mới rồi, thoát khỏi Ma giới.. ngươi vẫn phải trèo lên ngọn núi kia, có điều nhiệm vụ có nhắc nhở, ngươi có thể cầm kiếm của
Diệp Quân Trì đi, cầm theo thanh kiếm kia, sẽ không có bất kỳ yêu ma quỷ quái nào dám tới gần ngươi.”
“Sau đó chờ hắn khôi phục lại tìm tới chém chết ta?”
“Ngươi muốn bị yêu ma quỷ quái xé thành mảnh nhỏ ăn, hay muốn bị Diệp Quân Trì chém chết?”
“Đều không muốn.”
Cuối cùng Kỷ Viên vẫn khẽ meo meo tìm vải bịt kín mắt Diệp Quân Trì, lại tìm dây thừng trói hắn lại nghiêm chỉnh, đắp chăn cho hắn, lập tức chột dạ mang theo bội kiếm “Hồi Trì” của Diệp Quan Trì, dựa theo đường cũ, chuồn ra khỏi Ma cung